“Còn dám ngụy biện! Rõ ràng là các ngươi cho đến, cố tình dâng rượu cho Ta khi buổi đấu giá bắt đầu, khiến Ta tài nào rõ thanh âm đài, dụ dỗ Ta giá cao ngất trời! Chỉ vì kiếm thêm chút tiền mà dám bày cái kế hèn mạt bỉ ổi đến thế, đúng là đồ hạ lưu! Thật sự cho rằng Ta là kẻ dễ bắt nạt, sẽ yên mặc cho các ngươi lừa gạt ?”
Thái T.ử gằn giọng, lời lẽ đanh thép, khí thế uy nghiêm đẩy lên đến tột cùng!
Tôn Chưởng Quầy chẳng qua chỉ là một thương nhân, đời nào từng chứng kiến cảnh tượng thế , tấm áo lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, cả đổ sụp xuống đất.
“Chúng thảo dân tuyệt đối hề lừa gạt ngài, chuyện dâng rượu mà ngài , thảo dân thật sự hề , liên quan gì đến Thiên Trân Các chúng cả!”
Thái T.ử nhếch mép khẩy, “Chuyện xảy ngay lãnh địa của Thiên Trân Các, mà ngươi dám là ư? Ngươi tưởng Ta là thằng ngốc chắc?”
“Thái T.ử bớt giận, xin Thái T.ử bớt giận! Thảo dân thật sự oan mà!”
Thái T.ử nào thèm để tâm đến lời giải thích của , lạnh lùng lên tiếng.
“Bớt giận ư? Cũng là . Người , khuân bộ Huyền Giáp cho Ta, cứ coi như là đồ bồi thường của Thiên Trân Các các ngươi dâng lên cho Ta! Ngoài , trong vòng mười ngày, mang thêm ba triệu lượng vàng đến Hoàng cung, chuyện coi như cho qua. Bằng thì… hừ!”
Thủ hạ của Thái T.ử vốn vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, giờ nhận lệnh của Chủ Tử, liền lập tức ùa , vác cái rương lên thẳng.
Tôn Chưởng Quầy vội vàng lao tới, định bụng chặn bọn họ .
“Không , các thể ! Đây là Huyền Khí trị giá mấy triệu lượng vàng đó! Thái T.ử Điện Hạ, ngài thể ngang nhiên cướp đoạt như thế! Ái da!”
Tôn Chưởng Quầy chắn ngang cửa, thị vệ của Thái T.ử co chân đạp mạnh một cái, lập tức ngã văng sang một bên, tài nào gượng dậy nổi.
Trong kho phòng bỗng chốc loạn thành một mớ.
Hoàng Nguyệt Ly bên cạnh chứng kiến, chỉ lắc đầu.
Thiên Trân Các quả nhiên chỉ là một thương hội nhỏ bé ở một tiểu quốc, chỉ thấy Thái T.ử nổi trận lôi đình mà chưởng quầy sợ đến mức , quả thực chẳng thể thống gì.
Những đại thương hội bối cảnh thâm sâu ở Thiên Lăng Đại Lục đều vô cùng khí phách.
Đừng là hạng Thái T.ử quèn , mà cho dù là tuyệt thế cường giả Cửu Trọng Thánh Huyền Cảnh, cũng chẳng dám ngang ngược càn trong các thương hội đó! Chẳng vẫn ngoan ngoãn tuân theo quy củ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-138-phong-van-dot-bien.html.]
Nếu kẻ nào dám cướp đoạt trắng trợn như , tuyệt đối sẽ gánh chịu hậu quả khôn lường!
Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu, nàng vốn còn tưởng Tôn Chưởng Quầy thể khiến Thái T.ử ngoan ngoãn trả tiền, ngờ rằng, cuối cùng vẫn đến lượt nàng tay.
Nàng nhảy xuống khỏi chiếc rương, phủi phủi bụi y phục, khẽ hắng giọng một tiếng.
“Thái T.ử Điện Hạ…”
Nàng chỉ mới cất lời, còn kịp hết câu. Thì đột nhiên, phong vân biến đổi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Vài tiếng động lớn vang lên, mấy bóng ném mạnh xuống đất, sõng soài như mấy con ch.ó c.h.ế.t, một chút động đậy.
Nhìn kỹ , mấy đều là hộ vệ cận của Thái Tử, mới vác rương khỏi cửa kho, đ.á.n.h ngất quẳng ngược trong.
Tất cả trong kho phòng đều kinh ngạc đến sững sờ, đồng loạt đưa mắt ngoài cửa.
Một đội thị vệ vận hắc y, lặng lẽ sừng sững ở ngay ngưỡng cửa, tư thế , dường như bao vây bộ xung quanh kho phòng.
“Ngươi… các ngươi…”
Thái T.ử bất giác lùi một bước.
Hắn cũng là từng trải sự đời, chỉ cần liếc mắt một cái nhận sự bất phàm của đám .
Đội thị vệ … khí tức mỗi một trong họ đều phi thường, hiển nhiên tu vi đến cảnh giới sâu lường , chỉ , họ còn tỏa một luồng sát khí mạnh mẽ và lạnh lẽo đến rợn .
Loại khí thế , chỉ những kẻ từng thấy vô m.á.u tươi, luyện bản qua bao năm tháng chiến trường, mới thể sở hữu .
--------------------