Tôn Chưởng Quầy : “Đó là lẽ đương nhiên, mời Thái T.ử Điện Hạ theo đến kho hàng nghiệm hàng.”
Hắn dẫn lối, vẻ đắc ý gương mặt Thái T.ử tài nào che giấu , tay khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp, ung dung rảo bước theo .
Bạch Nhược Kỳ lòng nóng như lửa đốt vội vã đuổi theo, nhưng cách nào cũng tìm cơ hội để mở lời.
Và điều càng khiến nàng tức đến nghẹn họng chính là, Hoàng Nguyệt Ly thế mà cũng đang sánh bước cùng bọn họ.
“Ngươi theo tới đây gì?” Bạch Nhược Kỳ hung hãn trừng mắt nàng.
Hoàng Nguyệt Ly mỉm : “Ta đương nhiên là đến để lĩnh đan d.ư.ợ.c . Tiền trả, thể lấy hàng chứ? Nếu thì chẳng là ném tiền qua cửa sổ ?”
Số tiền chẳng là ném qua cửa sổ ! Bạch Nhược Kỳ suýt nữa nàng chọc cho tức đến ngã ngửa!
Ánh mắt Bạch Nhược Kỳ tràn ngập vẻ khinh bỉ, nàng hạ giọng : “Hừ, Bạch Nhược Ly, cho ngươi , ngươi đừng vội mừng! Ngươi tưởng lọ Dưỡng Linh Đan là thể tu luyện ? Ha ha, chắc ! Dù cho nó thật sự tác dụng, thì ngươi cùng lắm cũng chỉ là thiên phú nhất phẩm, đến c.h.ế.t cũng thể đột phá Ngự Huyền Cảnh! Dù thế nào nữa, cũng vẫn là một kẻ phế vật!”
Một kẻ phế vật thể tu luyện, cho dù dựa đan d.ư.ợ.c để đả thông kinh mạch, thì cùng lắm cũng chỉ tu luyện đến Khí Huyền Cảnh, tuyệt đối thể trở thành cao thủ, chẳng qua chỉ là thể khỏe mạnh hơn thường một chút, sống lâu hơn một chút mà thôi.
Lời của Bạch Nhược Kỳ tuy cay độc, nhưng tất cả đều là sự thật.
Thế nhưng, Hoàng Nguyệt Ly hề tức giận đến sôi m.á.u như nàng tưởng tượng, trái , trông nàng còn vẻ vô cùng vui sướng.
“Nhị tỷ , ai với ngươi là định tự dùng Dưỡng Linh Đan thế?”
Bạch Nhược Kỳ sững , lập tức bừng tỉnh: “Coi như ngươi cũng phận! Ngươi dùng bao nhiêu đan d.ư.ợ.c cũng vô ích, chẳng qua chỉ là lãng phí bảo vật mà thôi! Nếu ngươi chủ động trả đan d.ư.ợ.c cho , thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua, sẽ giơ cao đ.á.n.h khẽ …”
“Khoan !” Hoàng Nguyệt Ly giơ một tay lên, “Nhị tỷ, ngươi cũng ảo tưởng sức mạnh quá đấy? Ta là sẽ đưa đan d.ư.ợ.c cho ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-134.html.]
“Thế… thế chẳng ngươi , định tự dùng…”
Hoàng Nguyệt Ly liếc nàng một cái đầy chế giễu, “Ta dùng, thì thể đem bán lấy tiền mà!”
“Bán… bán lấy tiền??”
Bạch Nhược Kỳ trợn tròn hai mắt, nếu Hoàng Nguyệt Ly mua xong sang tay bán lọ đan d.ư.ợ.c , thì nàng thật sự sẽ trở thành trò cho thiên hạ!
Dưới ánh mắt hung tợn của nàng , Hoàng Nguyệt Ly vẫn bình thản mỉm .
“Bán lấy tiền… dĩ nhiên là thể , Nhị tỷ, đừng căng thẳng như thế chứ. Ta mà đấu giá Dưỡng Linh Đan, đem thẳng đến Thiên Trân Các để bán thì Tôn Chưởng Quầy cũng thu mua , ?”
Bạch Nhược Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét mặt vẫn đầy vẻ khinh miệt, nàng khinh khỉnh : “Hừ, quả nhiên là đồ nhà quê từng trải sự đời, loại đan d.ư.ợ.c trân quý nhường , trong mắt ngươi chỉ là thứ để bán lấy tiền thôi ? Giao cho ngươi đúng là lãng phí! Chỉ võ giả Khí Huyền Cảnh chân chính dùng nó thì mới thể phát huy hết tác dụng!”
“ , cũng nghĩ thế.” Hoàng Nguyệt Ly uể oải mỉm , “Cho nên, định mang đan d.ư.ợ.c về, cho đám hạ nhân trong biệt viện của dùng.”
“Cái gì???”
“Nha cận của là Thải Vi, nhị tỷ quen chứ? Nó theo lâu như , đây tỷ và tứ đ.á.n.h đập, đáng thương quá mất, lát nữa về sẽ thưởng cho nó ba viên Dưỡng Linh Đan để bồi thường! À, còn gác cổng nhà … quét dọn… vườn… Haizz, ai cũng vất vả cả! Hay là mỗi phát một viên, cho họ nếm thử mùi vị xem nhỉ?”
Bạch Nhược Kỳ á khẩu, thực sự phản ứng thế nào.
Nàng xem Dưỡng Linh Đan là cái gì chứ? Kẹo ngọt chắc? Còn định xếp hàng chia kẹo, ngươi một viên, một viên ? Ai cũng nếm thử cho mùi vị ?
--------------------