Trong phòng riêng.
Hoàng Nguyệt Ly hai tay chống cằm, đôi mắt long lanh đầy linh khí dõi xuống khán đài, đôi môi hồng phấn khẽ hé mở, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Hắn từ phía bên cạnh ngắm ngũ quan với những đường nét mềm mại của nàng, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu hiếm thấy khiến đưa tay véo một cái.
Hắn nhếch môi , vươn tay cầm lấy ấm bàn, tự tay rót cho Hoàng Nguyệt Ly một tách đưa đến mặt nàng.
“Nha đầu ngốc, ngẩn đó gì? Mới năm mươi vạn lượng bạc mà khiến ngươi kinh ngạc đến thế ?”
Hoàng Nguyệt Ly đầu , liếc xéo một cái : “Ta kinh ngạc vì bạc, mà là kinh ngạc vì sự vô sỉ của ngươi! Mở miệng là Huyền Khí là tác phẩm của Luyện Khí Sư ngũ giai, còn do đại sư của Ẩn Thế Tông Môn nào đó luyện chế, ngươi đúng là cách khoác lác thật! là hổ danh gian thương vô sỉ!”
Hắn nhướng mày, cất giọng lạnh nhạt: “Ngươi đừng mà vu khống Ta! Ẩn Thế Tông Môn… chẳng là do chính miệng ngươi cho Tôn Chưởng Quầy ? Còn về Luyện Khí Sư ngũ giai, đó đúng là do Tôn Chưởng Quầy đoán mò, nhưng mà, lão cũng chắc chắn, chỉ là thể, thể thôi, ngươi hiểu ?”
Hoàng Nguyệt Ly sững sờ một lúc lâu, đó mới thốt một câu: “Ngươi đúng là đồ vô sỉ!”
Trước đó, để che giấu phận, nàng quả thật lừa Tôn Chưởng Quầy, rằng những Huyền Khí là do sư phụ trong tông môn của nàng luyện chế, nhưng tên chẳng thấu nàng ? Vậy mà còn dám đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng!
Còn cái kiểu “ lẽ, thể, chắc là” thì là lừa gạt khách hàng!
Hoàng Nguyệt Ly nàng kiếp dẫu vượt xa ngũ giai, nhưng kiếp thực lực dù cũng đủ, chính nàng còn dám tự dát vàng lên mặt . Vậy mà tên dám miệng!
Thế mà thật nhiều tin như !
Hơn nữa, tên chẳng những hổ, ngược còn lấy đó vinh.
Bị nàng chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ, mà vẫn nở một nụ đầy mê hoặc, còn với giọng điệu mấy phần đắc ý: “Quá khen, quá khen ! Đây đều là những chiêu quảng bá cần thiết cả. Ngươi xem, Huyền Khí của ngươi chẳng bán giá cao ? Tất cả là nhờ Ta đây thao lược tài tình đó!”
Đắc ý!
Hoàng Nguyệt Ly bĩu môi, mặt .
Dưới lầu, buổi đấu giá Thu Thủy Kiếm bước giai đoạn cuối cùng.
“Hai mươi bảy vạn lượng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-116-nhin-ta-den-ngay-nguoi-ra-roi-sao.html.]
“Hai mươi tám vạn lượng!”
“Ba mươi vạn lượng!”
…
“Năm mươi vạn lượng!”
Từ phòng khách quý bên trái Hoàng Nguyệt Ly, vang lên một giọng nam trầm thấp, lập tức đẩy giá lên đến năm mươi vạn!
Trong phút chốc, còn ai tiếp tục giá nữa.
Tôn Chưởng Quầy đếm ngược ba tiếng, Thu Thủy Kiếm bán với mức giá trời là năm mươi vạn lượng bạc!
Một thanh Huyền Binh tam giai thượng phẩm, bình thường bán ở phòng đấu giá cũng chỉ ba mươi vạn lượng, thanh Thu Thủy Kiếm của Hoàng Nguyệt Ly sức tấn công khuếch đại cao hơn, nhưng cũng chỉ thể bán bốn mươi vạn lượng là cùng.
Giá bán hiện tại cao hơn giá thị trường đến mười vạn lượng, chắc chắn liên quan đến màn quảng cáo gian dối ngượng mồm của Thiên Trân Các Chủ.
Hoàng Nguyệt Ly theo phản xạ vô thức một cái, nào ngờ bắt gặp đúng ánh mắt của .
Dù cho chiếc mặt nạ che khuất, thể rõ bộ gương mặt của , nhưng đôi mắt sâu thẳm tựa mực tàu như một thỏi nam châm, dường như hút cả linh hồn nàng trong đó.
Hoàng Nguyệt Ly chút ngẩn ngơ.
“Vật nhỏ, Ta đến ngây ?”
Mãi cho đến khi tiếng trầm thấp của vang lên, nàng mới sực tỉnh!
“Ngươi nghĩ nhiều !” Nàng mím nhẹ khoé môi, gương mặt ửng lên một vệt hồng vì ngượng ngùng.
Chẳng từ lúc nào, bàn tay của nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn tựa như một tác phẩm nghệ thuật lướt làn da nhạy cảm của nàng, mang theo ấm khiến run rẩy.
--------------------