Theo lệ của buổi đấu giá, Hoàng Nguyệt Ly đương nhiên quyền từ bỏ, và chỉ cần nàng bỏ cuộc, buổi đấu giá sẽ xem là kết thúc!
Thế nhưng giờ đây vật chủ của viên đan d.ư.ợ.c định đoạt, việc tăng giá còn ý nghĩa gì nữa chứ? Đây rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho nàng mà!
Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ!
Nếu Hoàng Nguyệt Ly thật sự tiếp tục nâng giá, nàng quyền từ bỏ, mà chỉ thể c.ắ.n răng theo tiếp. Mà nàng thì gì nhiều tiền đến thế, ngay cả mười ba vạn lượng nàng cũng trả nổi!
Trong khi đó, Hắc Tạp của Hoàng Nguyệt Ly tới hai mươi vạn lượng, nàng thể đẩy giá lên hơn hai mươi vạn!
Cả Bạch Nhược Kỳ lảo đảo như sắp ngã.
Ngay lúc , Thái T.ử nghiến răng cất lời: “Bạch Nhược Ly! Dù Kỳ Nhi cũng là đường tỷ của ngươi, ngươi đừng khinh quá đáng!”
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, rõ ràng ngờ tới việc Thái T.ử mặt bênh vực Bạch Nhược Kỳ.
“Thái T.ử Điện Hạ, ngài ý gì đây? Định giúp nhị tỷ chuyện ? Chẳng ngài lấy phận gì để mặt cho nàng ?”
“Ta chỉ thấy chướng tai gai mắt mà thôi!” Thái T.ử lạnh lùng cất giọng: “Bạch Nhược Ly, ngươi chiếm hết lợi thế , bây giờ còn tăng giá, là định dồn đường tỷ của chỗ c.h.ế.t ? Đều là tỷ , ngươi vài ba câu lừa mười mấy vạn lượng bạc, giờ vẫn chịu buông tha? Chẳng hề đoái hoài đến tình nghĩa tỷ chút nào ?”
Giọng Hoàng Nguyệt Ly lạnh , “Lời của Thái T.ử Điện Hạ thật thú vị! Rõ ràng là nhị tỷ màng tình nghĩa tỷ , vu cáo , bây giờ chịu tổn thất nặng nề, chẳng qua cũng là gieo gió gặt bão! Điện hạ là bậc trữ quân của một nước, chuyện vẫn nên chứng cứ. Hôm nay ít quý tộc nước khác tham gia đấu giá, ngài cứ năng hàm hồ, đổi trắng đen như , sẽ khiến coi Đông Dã Quốc chúng như một trò !”
“Ngươi!”
Thái T.ử vốn giúp Bạch Nhược Kỳ gỡ một bàn, nào ngờ chẳng thể Hoàng Nguyệt Ly.
Ở Đông Dã Quốc, lời của nay vẫn luôn như đinh đóng cột, mà hôm nay ba bảy lượt Hoàng Nguyệt Ly chặn họng đến nên lời! Cái cảm giác , thật khiến uất ức vô cùng!
Hắn còn kịp phản bác, thì đột nhiên, Hoàng Nguyệt Ly bất chợt xoay chuyển lời.
“ mà, cũng điều, tuy nhị tỷ một lòng hãm hại , nhưng vẫn nguyện ý giơ cao đ.á.n.h khẽ. Vì , tự nguyện từ bỏ quyền tăng giá, bình đan d.ư.ợ.c , cứ lấy giá mười ba vạn một ngàn lượng nhường cho nhị tỷ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-112.html.]
Bạch Nhược Kỳ suýt nữa ngất .
Nàng lừa của bao nhiêu tiền, kết quả còn là “nhường”!
Chẳng qua chỉ là tiếp tục tăng giá nữa thôi, mà nàng tỏ như thể ban cho ân huệ lớn lao đến nhường nào!
Thực tế, Hoàng Nguyệt Ly quả thật cảm thấy hôm nay nhượng bộ nhiều .
Nàng trong phòng riêng, một tay chống cằm, lắc đầu tiếc nuối thôi.
Haizz, tiền ơi là tiền, cứ thế mà bay mất! Những bảy vạn lượng cơ đấy!
Người đàn ông thấy nàng phồng má, còn thất thần, liền đưa tay véo má nàng.
Hoàng Nguyệt Ly nhất thời để ý, véo một cái trọn vẹn, vội vàng đập mạnh một phát gạt bàn tay heo đó của .
“Ngươi gì thế? Ngứa đòn ?”
Người đàn ông nàng đ.á.n.h trúng, chẳng hề tức giận, trong lòng vẫn còn đang hồi tưởng cảm giác .
Gò má của tiểu đông tây thật mềm mại, tựa như đậu hũ, mà véo cảm giác cũng thật tuyệt, chỉ véo thêm vài cái nữa. Nếu thể c.ắ.n một miếng, thì càng hơn…
Hắn mải mê suy nghĩ vẩn vơ, chỉ thiếu điều chảy nước miếng tại chỗ.
Hoàng Nguyệt Ly liếc một cái, thấy vẻ mặt đê mê, đang toan tính mấy chuyện bậy bạ, cơn giận bỗng bốc lên ngùn ngụt!
Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt! Vô liêm sỉ!
Nàng hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi mặt .
--------------------