Sau nửa tháng dưỡng thương, Chúc Bạch rốt cuộc cũng hồi phục.
 
Long đản trong bụng  cũng  hơn ba tháng.
 
Ta nôn nóng, mỗi ngày đều đến tàng thư các Long tộc tìm bí quyết sinh trứng,  vô cùng sợ sẽ  mở bụng lấy trứng,  hóa rồng xong  c.h.ế.t thì thật uổng công.
 
Long tộc tàng thư các cất giữ vô  bí kíp,   ngấu nghiến, cho đến khi phát hiện một cuốn thủ pháp hóa long.
 
Sách : “Ngàn năm   một long tộc yêu một xà yêu, song tu  giúp xà hóa rồng.”
 
Phía  còn ghi chú: “Chỉ cần song tu,  cần sinh trứng.”
 
Nét chữ y như cuốn thủ pháp hóa long mà  từng nhận .
 
Ta lập tức lấy  so sánh từng nét, quả nhiên là cùng một  .
 
Ta như  sét đánh —   lừa .
 
Mà kẻ lừa  là ai, trong lòng  tự  rõ.
 
Ta thản nhiên bước  thư phòng, lật sách của Chúc Bạch  đối chiếu, nét chữ giống hệt, quả nhiên là .
 
Lại còn lừa  rằng  sinh trứng, tên lừa đảo!
 
Năm xưa cố tình để  nhận  cuốn sách đó, chắc chắn  tính sẵn  sẽ tìm  — con rồng  thật  tính toán.
 
Ta cầm sách ném xuống  mặt , Chúc Bạch ngẩn , lúng túng : “Ta   lừa ngươi, quả thật là  song tu mà!”
 
“Vậy ngươi bảo   sinh trứng? Còn bày trò bảo  uống bột long lân? Long lân của ngươi căn bản  nghiền  nổi!”
 
Chúc Bạch  lên, vùi đầu  vai , thì thầm: “  thực sự thích ngươi… Ngươi  tìm ,  chỉ còn cách . Trăm năm , ngươi  nhớ  ?”
 
Nhớ chứ. Nếu ,   chẳng cầm lấy cuốn sách liền chạy tới tìm .
 
Ta xoa bụng, trong đó vẫn còn long lân mà  nuốt . Ta lẩm bẩm: “Ngươi    ở  thì cứ đưa  long lân là ,   bắt  nuốt? Còn dọa  ăn long lân sẽ chết,   sợ mất ăn mất ngủ.”
 
Thực  ăn long lân chẳng c.h.ế.t ,  đau bụng khi đó là do mang thai long đản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-dang-mang-thai-mot-qua-trung-rong/chuong-8-het.html.]
 
Chúc Bạch ôm , thấp giọng : “Thật    thể lấy long lân  khỏi bụng ngươi, ngươi   ?”
 
Giờ trong tay   hai mảnh long lân, một trong bụng, một đeo  ngực.
 
Ta lắc đầu: “Thôi bỏ .”
 
Dù   cũng thích nó .
 
Ôm một lúc,  đột nhiên nhớ  chuyện khác, chỉ  bụng hỏi: “Quả trứng … rốt cuộc ngươi  giở trò gì? Không thì   là xà đực mà còn  thể đẻ trứng?”
 
Chúc Bạch rõ ràng  tránh câu hỏi, còn định hôn  để lảng sang chuyện khác, nhưng  nghiêng đầu né tránh.
 
Ta nghiêm giọng: “Nói thật !”
 
Chúc Bạch đành cúi đầu: “Long tộc  bí dược…  lén bỏ cho ngươi.”
 
Ta há miệng định mắng, Chúc Bạch liền áp môi ngăn lời , lẩm bẩm: “Ta hết cách … ngươi vất vả lắm mới đến tìm ,  sợ ngươi  bỏ , chỉ còn cách  để giữ ngươi .”
 
Ta   hôn đến nghẹt thở, đành mặc kệ .
 
Thôi thì… sinh trứng cũng , chẳng .
 
Thực  năm đó là  thích Chúc Bạch , chỉ vì  cố chấp, cứ gặp  là cợt nhả chọc ghẹo.
 
Khi  đầu thấy  hóa rồng,   bắt  biến  long giác hoặc long vĩ cho  sờ, Chúc Bạch dù  tình nguyện nhưng cũng chẳng từ chối.
 
Lúc , ngày nào  cũng quấn lấy , cứ tưởng sẽ  ghét, ai dè  lúc nào cũng dung túng .
 
Sau đó  tặng  long lân,  vui suýt phát điên, ngày ngày sờ mãi  buông.
 
Hoài nek
Dần dần,  và  quen thuộc đến mức  rời. Cho đến khi  nghiệp,  đòi  long lân, từ đó mới cắt đứt liên lạc trăm năm.
 
Ta gõ gõ  long giác : “Ngươi  , sớm thổ lộ thì  chẳng rắc rối thế .”
 
Chúc Bạch ôm , khẽ thì thầm nhận sai,  quyết định… tha thứ cho .
 
 
HET.