Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 857
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:26:19
Lượt xem: 32
Ông cụ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thạch Kính Bội: “Tốt nhất là ông quay về hỏi vợ mình rốt cuộc đã giấu ông làm những gì đi. Nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp.”
Thạch Kính Bội run rẩy, đồng ý rồi rời đi.
Ra khỏi cửa, ông ta sờ cục u trên trán mình, hay lắm, phải nhô ra hai, ba phân rồi, lão già này độc ác thật.
Nếu mà là gậy sắt, có lẽ bây giờ ông ta đã ngã xuống không đứng dậy nổi rồi, cũng không biết bị lão già đánh như thế, sau này có để lại di chứng gì không?
Ông ta không dám trì hoãn, vội vàng đến phòng khám gần đấy trước.
Gần bốn đại viện có bệnh viện nhưng chỉ khám chữa bệnh tương đối nghiêm trọng. Bình thường mọi người đau đầu, phát sốt đều thích đến phòng khám trước, nếu phòng khám không chữa được thì mới tới bệnh viện.w
Người mở phòng khám là một ông cụ có y thuật không tệ, lúc trước ông ấy làm trong viện quân y, sau khi giải ngũ thì làm phòng khám, tiện thể mang theo mấy đồ đệ kiếm tiền.
Nếu là phòng khám bệnh, bên trong cũng có các y tá, người trẻ tuổi, người tuyển dụng vào, chỉ cần có phụ nữ thì tin đồn có thể mọc cánh bay ra khắp bốn đại viện.
Đúng nửa ngày sau, trong phòng khám không có bao nhiêu người, ông ta ôm đầu, mặt mũi nhăn nhó bước vào, sau khi bỏ tay xuống thì ngồi trước bàn khám bệnh: “Chú Hàn, giúp tôi xem với.”
Ông Hàn vội đeo kính lão lên, nhìn sơ qua, còn chưa nói gì, những người xung quanh đã hít hà.
Thạch Kính Bội ngồi văn phòng cả ngày, làn da lúa mạch lúc trước đã bị năm tháng mài đi, chỉ còn lại nước da trắng mập, cục u trên trán trải qua một lúc đã tím đen lại như con bọ cánh cứng khổng lồ bậu trên trán ông ta, cực kỳ đáng sợ.
“Có chuyện gì thế? Đầu cũng có thể bị đánh dễ dàng thế sao? Lỡ như bị đánh hỏng rồi thành thằng ngu thì sao?” Mọi người xì xào bàn tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-857.html.]
Thạch Kính Bội cười khổ: “Là tôi đến lúc tâm trạng ông Triệu không tốt, có điều tôi da dày thịt béo, quen lắm rồi. Chỉ là sức khỏe ông cụ không như năm trước nữa, tôi sợ ông ấy tức đến phát bệnh.”
Mọi người nhìn nhau, không ai tiếp lời.
Ông cụ Triệu ấy à, mặc dù ở đại viện Đông nhưng lại lui tới thân thiết với các lãnh đạo lớn trong Tử Cấm Thành, không phải người những người nhỏ bé thấp kém như họ có thể tiếp cận.
Người ta tính tình nóng nảy chắc chắn là do bị người này chọc tức.
Dù sao mọi người đều có các ông, các bà học tập trong đại học dành cho người lớn tuổi. Mọi người đều rất tò mò về ông Triệu, trong hai tháng này, bọn họ đều biết được kha khá về tính tình ông cụ rồi.
Ông cụ Triệu không dễ ở chung, thấy người ta thì thích thổi râu trừng mắt, làm gì cũng xoi mói nhưng theo thời gian, bọn họ phát hiện ra ông cụ này là con hổ giấy.
Phải vuốt lông thuận theo, cứ thế thì ông cụ Triệu có giận hơn nữa thì cũng không trút hết ra.
Hơn nữa bọn họ từng nghe ông cụ rất có nguyên tắc, con cháu trong nhà muốn ỷ vào quan hệ của ông, tạo áp lực cho ủy ban quản lý để tìm việc làm. Sau khi ông cụ biết, ông ấy đã mắng đám con cháu trong nhà một trận, hôm sau lại đi đánh tiếng một lượt, không để họ đi cửa sau nữa.
Người như thế gần như dùng từng khuôn phép bao quanh bản thân, sao có thể có chuyện ném gậy đánh người? Trừ phi người này làm ông cụ tức giận.
Mọi người suy nghĩ rõ ràng nhưng không tránh khỏi họ phối hợp để hóng chuyện.
Còn Thạch Kính Bội lại nghĩ mặc dù ông cụ Triệu có xuất thân hơn người nhưng là người nhìn thì ngay thẳng, thực chất tính tình vặn vẹo, càng lớn tuổi càng nóng nảy, không giỏi kết bạn.
Hơn nữa nhiều người già cũng thích cậy già lên mặt, chuyện dạy dỗ người khác vượt quá chức phận nơi nào cũng có.
Ông ta bực mình, bản thân ngang hàng với ông cụ, lại còn bị ông cụ dạy dỗ như con cháu cho nên mới không nhịn được đi một vòng để người ta bức bối, thuận tiện cho họ nhìn thấy đầu mình.