Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 839
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:20:12
Lượt xem: 77
“Chúng ta cứ để họ khôi phục như lúc đầu trước, nhìn xem biểu hiện của họ, nếu trạng thái của họ thái quá, tiếp tục để họ liệt đi, có lẽ bị thế vài lần, cái tính tình nóng nảy kia có thể bị bào mòn đấy!
Hơn nữa không thể để một lần ai cũng khỏe lại hết được.
Ồ, em cảm thấy chuyện này nên được xem là ấn phẩm điển hình đăng lên báo để càng nhiều người nhận được dạy dỗ. Chỉ là làm sao để biến nó trở thành hợp lý đây nhỉ?”
Ứng Yến nhướng mày: “Ở đây gần núi, trên núi có nấm mọc. Có một vài loại nấm độc ảnh hưởng tới hệ thần kinh, hoàn toàn có thể khiến cả một đám người tin tưởng.”
Kha Mỹ Linh cười gật đầu: “Đúng là có thể giải thích như thế!”
Cũng chỉ có cách giải thích này thuyết phục được mọi người lựa chọn tin vào khoa học khi đứng trước khoa học và mê tín.
“Còn về cháy cây rừng cũng dễ giải thích thôi, cứ bảo trời nóng quá, cây tự bốc cháy, có điều nhà họ Địch rất xui xẻo, họ kích động nên làm nấm phát tác do đó mới bị liệt nằm nhũn ra đất.” Ứng Yến tiếp tục cho một lý do giải thích.
Sau khi đám đàn ông nhà họ Địch ngã xuống, cả nhà họ đều bị bao phủ trong áp suất thấp, đám trẻ con với bà cụ Địch rụt cổ sống qua ngày mà đám phụ nữ nhà họ Địch mắng nhiếc cả ngày trời, lúc đầu họ chưa to gan, chỉ dám chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Sau này công việc nặng nề hơn lại thêm cuộc sống quá vô vọng, bọn họ nhận định đám đàn ông kia không đứng lên được nữa nên bắt đầu không đánh thì mắng, nhìn bọn họ nằm trong chăn không dám phản kháng, bọn họ vừa tức giận lại vừa trút được giận.
Đám phụ nữ trẻ tuổi đã bị nhà mẹ đẻ nói nên d.a.o động, muốn ly hôn với bọn họ, chuẩn bị tái giá.
Không thể vì một người tàn tật mà chôn vùi quãng đời còn lại của mình ở đây đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-839.html.]
Bọn họ cũng không thèm che giấu suy nghĩ của mình, nói thẳng trước mặt đám đàn ông luôn.
“Anh tư Địch, bây giờ anh vô dụng thật đấy! Anh nói xem sao lúc đầu tôi lại muốn gả cho anh? Còn không phải vì điều kiện trong nhà anh tốt, sau khi tôi gả cho anh, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực trải qua cuộc sống sao?
Nhưng mà anh nói xem chuyện nhà anh làm gọi là gì?”
Vợ của đứa con trai thứ tư nhà họ Địch cũng vừa làm vừa oán trách: “Ngày tháng tốt lành của nhà mấy người đều do cha mấy người mang lại, nhưng mấy người đối xử với ông ấy như thế nào?
Đó là cha chồng tôi, không có chuyện con dâu nên hầu hạ ăn uống vệ sinh các thứ. Những thứ đó đều là việc của mẹ con, anh em mấy người mà. Nhưng mấy người lại để mặc cho ông ấy ăn uống vệ sinh ngay trong phòng.
Trên giường toàn cát với cỏ, một năm bốn mùa đắp chăn, không cho mặc quần. Ông ấy không phải đứa bé một, hai tuổi không biết đi vệ sinh mà là một anh hùng biết liêm sỉ từng chiến đấu trên chiến trường đấy!
Đúng là làm người ta lạnh lòng mà, nhưng mấy người là vợ con của ông ấy còn không lo liệu cho ông ấy thì tôi làm sao mà làm được. Bây giờ thì hay rồi, mấy người liệt cả rồi, tôi thấy đây chính là báo ứng.
Anh cũng đừng oán trách tôi nhẫn tâm, nếu như đổi thành tôi nằm liệt trên giường, chắc chắn anh cũng sẽ làm thế với tôi thôi. Tốt xấu gì tôi cũng lo cho anh ăn uống, chỉ huy các con giúp anh đại tiểu tiện.
Tôi vẫn còn trẻ, không muốn bị anh làm liên lụy, dù sao con cái cũng lớn cả rồi, có thể hầu hạ anh được rồi. Cứ cho là đời này của anh xong rồi, chúng ta chia tay hòa bình đi, dù sao lúc chúng ta kết hôn cũng không đi đăng ký, không có tổ chức chấp nhận.”
Anh tư Địch nhìn cô ta thu dọn đồ đạc, tức đến đỏ mặt: “Con đàn bà không biết xấu hổ, không phải cô thấy tôi bị liệt, không nuôi nổi gia đình nữa nên mới nói hay như hát sao!
Lúc đầu mấy người còn chưa vào nhà này, cha tôi vẫn còn có thể diện. Là mấy người sợ người đàn ông nhà mình bỏ nhiều sức, bị chiếm lợi nên mới thành lỗi sai của chúng tôi phải không?”