Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 833
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:18:21
Lượt xem: 48
“Có thể có gì nữa.” Nói đến đây, bà cụ thì thầm nói: “Mặc dù hiện giờ đã là năm tám mươi mốt nhưng rất nhiều thứ đồ không thể nói trắng ra được.
Không phải hai người nhà họ Địch kia chân đều không dùng được rồi sao? Người nhà họ Địch cảm thấy bọn họ thấy sét đánh nên bị dọa sợ, ngủ một giấc dậy là khỏi rồi, kết quả thì sao, đến tận tối rồi, khi mọi người từ ngoài ruộng về, chân hai người kia vẫn chưa có tí cảm giác gì.
Vợ với con họ đều khó chấp nhận, kêu gào ầm ĩ. Vợ Thiết Chùy đó cũng to gan, đóng cửa vào, gọi hồn cho bọn họ.”
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người ở hiện trường đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Bà ta dám làm thật sao! Không sợ bị báo cáo rồi bắt đi giáo dục à? Tổ chức đã tuyên truyền rồi, bài trừ mê tín, tin tưởng khoa học, ma quỷ gì gì đó đều chỉ là tưởng tượng của người đi trước thôi...”
Thực ra thì ngoài miệng mọi người nói như thế nhưng những người lớn tuổi vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ về lời người đi trước.
Suy cho cùng Hạ Hoa nhiều kỳ nhân dị sĩ, có vài người thực sự có bản lĩnh, những người lớn tuổi biết nhiều điều, kiến thức rộng rãi, một đời nhìn thì không dài nhưng lại phải trải qua rất nhiều chuyện. Có người trong số bọn họ nhìn thấy những chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được.
Ví dụ như có vài đứa bé phát sốt, được đưa vào phòng y tế, bác sĩ tiêm thuốc cũng không có tác dụng gì, bác sĩ nhiều lần nói là bệnh nguy cấp, cuối cùng người nhà bất đắc dĩ phải kéo về nhà, vụng trộm tìm người giúp gọi hồn, đứa bé kia thế mà lại khỏe lại thật!
Hơn nữa cao nhân kia hoàn toàn không thể nào biết chuyện trong nhà đứa trẻ nhưng cao nhân bấm tay tính là có thể nói ra bảy, tám phần, người nghe rợn tóc gáy, kính trọng không thôi.
Mọi người phụ họa theo mấy câu, sau đó gấp gáp hỏi: “Sau đó có được không? Buổi sáng lại ầm ĩ gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-833.html.]
“Chắc chắn là không được rồi. Ngủ một giấc dậy chân hai người vẫn lạnh băng, tê cứng, không có chút cảm giác gì giống như hoàn toàn không phải chân của mình.
Một buổi chiều lại thêm một buổi tối rồi mà còn chưa khỏi, bọn họ thất vọng lắm. Con dâu nhà họ Địch nào phải đèn đã cạn dầu? Ai cũng không muốn nhà mình chịu thiệt, chỉ sợ phải ép tiêu đến tiền của mình, phải nuôi thêm vợ con họ nên bắt đầu ầm ĩ nói bóng nói gió.
Tôi đoán là nhà họ sắp ra ở riêng hết rồi.”
Trong thôn, phần lớn người dân đều không ra ở riêng bởi vì bọn họ còn phải làm ruộng để sống, nhà đông người thì khả năng gánh vác rủi ro cũng lớn, một nhà lớn bé đủ cả, kề vai sát cánh lo liệu cho cuộc sống.
“Tôi cảm thấy không chỉ ra ở riêng đâu, nói không chừng hai cô con dâu kia còn cuốn gói về nhà mẹ đẻ ấy chứ...”
“Chậc chậc, lúc đầu nhà họ Địch kia ngang ngược thế nào, ai dám bắt nạt bọn họ đâu? Mỗi lần có người ấm ức, bị bắt nạt, hai người kia chạy nhanh nhất, bình thường cũng ra sức nhiều nhất, kết quả thì sao, bây giờ chân bọn họ vô dụng rồi, ai còn thèm bọn họ nữa.”
“Đều là đồ ngốc cả, ông cụ nhà đó nói đúng lắm, bọn họ cảm thấy bây giờ mình rất thông minh nhưng thực ra người đang làm, trời đang nhìn, mọi hành vi mà họ làm hôm nay đều được con cháu nhìn thấy hết. Đợi khi bọn họ già yếu rồi, liệu có thể sống cuộc sống tốt lành được thế nào?”
Nghe đến đây, Kha Mỹ Linh và Ứng Yến nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi.
“Trên thế giới này có quá nhiều chuyện tương tự, chúng ta có thể lo được mấy chuyện?” Kha Mỹ Linh thở dài: “Gọi người giả vờ ngủ dậy khó lắm. Lẽ nào trong lòng mấy người nhà họ Địch kia không phân biệt được đúng sai sao? Có đó nhưng bọn họ không muốn làm thôi, bao nhiêu năm qua đi rồi, bọn họ sao có thể xoay chuyển được.”
Ứng Yến cười nói: “Vậy cứ để chân họ phế như thế đi, cảm nhận cuộc sống không tiện, lòng người nóng lạnh trong mấy tháng nữa. Nếu như đến lúc đó bọn họ còn không thể làm người đàng hoàng, vậy chúng ta cũng bó tay.”