Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 832
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:18:01
Lượt xem: 51
“Mấy người một vừa hai phải thôi!”
Đám người cùng cười phá lên: “Haha, là con cả nhà họ Địch nói chuyện đấy sao?”
Thậm chí có người còn học theo: “Mấy người một vừa hai phải thôi! Ôi trời ạ, từ khi nào mà người nhà họ Địch lại hèn đến thế này? Chỉ dám nói mấy lời hung ác thôi?
Đừng vậy mà, tức giận thì động thủ đi, bọn tôi không sợ đâu, bọn tôi hận không thể để mấy người thỏa sức mà đánh. Dù sao thì chúng tôi còn có thể được bồi thường nhà ngói nữa.”
Dáng vẻ chả sợ gì sất của họ kia cũng chẳng khác gì người nhà họ Địch mấy ngày trước.
Người nhà họ Địch chỉ có thể tức giận, kéo hai anh em kia vào nhà.
Đợi đến nhà rồi chân hai người kia đã không còn chút cảm giác nào, dù cho dùng nắm đ.ấ.m đánh thật mạnh cũng giống như đánh vào chân người khác.
“Mẹ, con, con sẽ không bị què chứ...”
“Vợ ơi, chân anh không nghe lời, lẽ nào thực sự gặp báo ứng rồi?”
Hai người đàn ông bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, trên trán lấm tấm mồ hôi, nước mắt cũng trào cả ra.
Người trong nhà vội an ủi họ, có lẽ là vừa rồi bị sét đánh dọa sợ, chân họ không nghe lời nữa, ngủ một giấc dậy là khỏe rồi.
“Không phải vậy đâu, cái cây kia bị đứt trước mặt bọn họ, tiếng sấm to như thế, ai chịu nổi cơ chứ.”
Bà cụ Địch thì thầm: “Cũng có thể bị dọa bay mất hồn rồi, tối nay để mẹ gọi về cho mấy đứa...”
Hai người đàn ông bất lực, chỉ có thể về phòng ngủ trước, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, đợi sau khi họ tỉnh lại ròi, mọi thứ đều trở lại bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-832.html.]
Nhà họ cơm nước cũng không thèm ăn, mang theo sự thấp thỏm bất an, họ trằn trọc trên giường rất lâu, chốc chốc lại giơ chân, động đậy thử, nhưng đầu gối hoàn toàn không nghe lời.
Có điều bọn họ làm việc cả buổi sáng, còn thêm bị dọa sợ, cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ mất.
Hôm nay người nhà họ Địch như con rùa rụt đầu vào mai, ngoại trừ lúc đi làm, nhẫn nhịn mấy lời nói chua ngoa, cay nghiệt của người khác ra, họ không ừ hử lời nào nữa.
Kha Mỹ Linh và Ứng Yến về nhà, thuận tiện đón đám trẻ luôn.
Mỗi tuần bọn họ đi làm ba ngày, một người làm ông chủ, thời gian vô cùng tự do.
Ngày hôm sau, tiếp tục đưa đám trẻ đi học rồi vào trong thôn. Không cần phải nghe ngóng kỹ càng, chỉ cần nghe mấy phiên bản sau của các ông, các bà ở cửa thôn là đủ rồi.
Có bà cụ sống ngay bên cạnh nhà họ Địch, kéo theo con cháu mình ngồi nghe cả đêm, lấy được thông tin mới nhất, chi tiết nhất và chân thật nhất.
Mặc dù các ông các bà đã lớn tuổi, không cần làm đồng nữa, đám trẻ trong nhà đều do con cái trông nom nhưng bọn họ cũng có nhiệm vụ của riêng mình, ví dụ như cõng gùi tre đi nhặt rác, cắt cỏ cho lợn, nhặt củi, cho gia súc trong nhà ăn, nấu cơm cho người nhà,...
Vì thế sau buổi sáng không ngừng bận như con quay, bọn họ sẽ tụ tập ở cổng làng, dưới gốc cây cong queo, mặt trời đã dâng cao, xuyên qua từng kẽ lá rồi rải xuống.
Một đám người già trò chuyện một lúc, suy đoán chuyện ngày hôm qua, sau đó họ lại đồng loạt nhìn về phía bà cụ với một ông cụ cũng là hàng xóm bên kia nhà họ Địch.
“Bà chị à, mấy người ở bên cạnh nhà họ Địch, chắc chắn biết rõ sau đó xảy ra chuyện gì? Nghe nói tối qua ầm ĩ một lúc, buổi sáng vẫn còn ồn ào à?”
Bà cụ kia hắng giọng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà họ Địch lắm người lao động, đùng một cái hai người không đi làm được nữa, trong thời gian ngắn thì không thấy sao nhưng đợi thời gian kéo dài rồi, mấy người cứ nhìn xem, Thiết Chùy kia chính là cái kết của bọn họ.
Tôi cảm thấy chẳng bằng được Thiết Chùy, ít nhất Thiết Chùy còn có thể kiếm được không ít đồ tốt về nhà, dựng được cả nhà nữa. Bọn họ thì góp được bao nhiêu công đâu.”
Mọi người không nhịn được nghe bà cụ lòng vòng, họ giục bà mau kể xem vụ ồn ào tối qua với sáng nay là thế nào.