Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:48:33
Lượt xem: 83
Sắc mặt bà nội Kha không tốt lắm, bèn hỏi: “Bà cụ nhà cô đâu? Gần đây trở trời, mấy ngày nay tôi không ra ngoài, ở nhà thấy xương cốt khó chịu nên đến thăm.”
Dì Lục không nghi ngờ, cười nói: “Bà đợi một lát.” Sau đó bà ấy xoay người vào phòng bà cụ.
Xung quanh nhà có rất nhiều người, khỏi phải nói cũng biết người ở đây là ai.
Không phải cuối tuần hay ngày lễ, những người có thể ở nhà là những đứa trẻ không đi học, hoặc thi trượt, hoặc chờ xếp việc làm ở nhà, hoặc những đứa không có việc làm, lại quá thấp bé để nhận việc chạy vặt hay việc nặng nhọc.
“Ai da, đây là lần đầu tôi thấy một gia đình bất cẩn như vậy, đến thăm nhà khác lần đầu mà đi tay không, đang coi thường ai vậy? Hay là nhà bà không được giáo dục chuyện đó?” Một người phụ nữ ôm đứa bé b.ú sữa nhếch môi, dáng vẻ trông rất chua ngoa.
“Đúng, mỗi ngày nhà các bà đều ăn thịt ăn cá, không nghĩ tới việc chia sẻ một ít à? Hàng xóm ở chung là vậy sao? Ít nhất cũng làm mấy món tráng miệng mang sang tặng hàng xóm chứ?”
“Các bà còn lấy bánh của chị tôi, phì, đúng là đút vào bụng chó!”
Bọn trẻ cũng làm theo, sủa dữ tợn như hai con ch.ó nhỏ.
Kha Mỹ Linh cười nhạo nói: “Cô nói không sai, bánh quy của chị cô tôi đút cho cho chó ăn rồi, muốn đáp lễ thì tìm chó mà đòi đi.”
“Đừng vô liêm sỉ như vậy, hôm nay tôi mời người đến nhà để giải quyết vấn đề một cách hòa bình. Kết quả các cô như c.h.ế.t đói, cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn của người khác.”
Bà cụ nhà họ Lăng vẻ mặt khó chịu đi tới, mắng đám người xem rồi cong môi nhìn Kha Mỹ Linh và bà nội Kha: “Vốn dĩ tôi nên đến trước, nhưng ở nhà có nhiều việc quá, không đi được mà làm phiền mọi người đến gặp tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-776.html.]
Bà cụ này là một bà mẹ chồng Hạ Hoa điển hình, thích tự mình quản hết mọi việc, không nghe theo sự phản đối của hậu bối. Bề ngoài thì xử lí việc rất công tâm, nhưng muốn lấy đồ của con riêng để cho đám cháu chắt trong nhà.
Lúc đầu, bà ta nằm trong nhóm người đang chờ xem trường đại học dành cho lớn tuổi, thấy các ông bà già xung quanh đều đăng ký, bà ta đành phải cắn răng đăng ký vì sợ bị chen ra khỏi giới.
Bà ta nhận được một số lợi ích từ trường đại học, nhưng vẫn cảm thấy nhà họ Lăng cao hơn nhà họ Tần, chỉ có thể để đối diện đến thăm bà ta, chứ không có khả năng tự hạ thấp bản thân tới gõ cửa.
Bà nội Kha không nhìn bà ta mà nói thẳng: “Chị này, nghe nói chị là người quản lý gia đình? Không biết truyền thống rình mò hàng xóm của gia đình có phải là từ chị không?
Có khi nhà chị còn biết rõ nhà chúng tôi ăn cái gì ba bữa một ngày? Chỉ cần có đồ ăn ngon, các cháu nhà chị sẽ xếp hàng trước cửa nhà chúng tôi, đây đâu phải cô nhi viện, nhà chúng tôi cũng đâu phải nơi từ thiện?”
Người trong đại viện rất coi trọng thể diện, giữ một số chuyện trong lòng, thà chịu lỗ còn hơn vạch trần.
Hơn nữa, bọn họ đều là những người có văn hóa, đáng kính, không cãi vã nhau vì một việc nhỏ nhặt, hay là chửi bới như người nhà quê.
Nhà họ Lăng dựa vào thủ đoạn này, bọn cháu chắt cũng đã ăn của rất nhiều nhà trong đại viện phía bắc, đến nỗi ai muốn ăn thịt thì phải bí mật mua, đồng thời còn dùng khăn chặn cửa sổ để không có mùi thịt bay ra.
Nhưng sao cứ đến nhà họ Tần là lại gặp khó khăn?
Bà cụ Lăng tức suýt tắc thở, một phút trước bà ta còn đang giữ hình tượng bà cụ đại viện, bây giờ đã bị người vạch mặt rồi.
Bà ta đen mặt lại: “Có chuyện này sao? Tôi lớn tuổi rồi, tinh thần, sức lực đều không đủ, lâu lắm rồi không quan tâm đến chuyện trong nhà, mọi chuyện do con dâu cả phụ trách. Bình thường tôi không ngồi ngốc trong phòng thì cũng là tới đại học dành cho người lớn tuổi, không biết đến chuyện này.”