Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 766
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:30:19
Lượt xem: 60
Sau khi chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con, người dẫn chương trình hỏi cô bây giờ bận việc gì mà không chăm con được.
Kha Mỹ Linh nói mình sẽ thành lập một trường đại học dành cho người già.
Phương Tấn Nguyên làm việc rất nhanh và hiệu quả, thoáng chốc đã liên lạc được với người phụ trách cung văn hóa, giúp Kha Mỹ Linh và Ứng Yến thương lượng với người đó.
Ứng Yến đứng ra nói rằng anh muốn giành quyền quản lý kinh doanh độc lập của cung văn hóa.
Đã là năm tám mươi, mọi thứ không còn bị trói buộc trong những quy định chặt chẽ nữa, mọi thứ đều được thực hiện vì lợi ích và sự phát triển của người dân.
Chủ nhiệm của bộ phận văn thể mỹ cũng đang đau đầu về chuyện này, vừa nghe được ý muốn của bọn họ, ông ta lập tức muốn vứt củ khoai nóng này đi, nhưng lại sợ mình xấu tính bắt nạt đàn em, nên nhấn mạnh trước: "Mở lại cung văn hóa không phải là chuyện dễ dàng. Bao nhiêu gia đình nhòm ngó như vậy, các cậu sắp xếp người bên này vào, thì bên kia náo loạn. Bọn họ hận không thể tra ra tám đời tổ tiên của người được nhận vào, khiến người ta muốn đi làm cũng không dám đi.
Công việc nhiều như vậy, làm sao hai người sắp xếp được?"
Ứng Yến cười nói đây không phải là vấn đề, chỉ cần có được quyền quản lý kinh doanh độc lập của cung văn hóa, thì mọi việc sẽ dễ nói hơn, sau đó cứ thực hiện từng bước một là được.
"Được rồi, nhưng tôi có một điều kiện. Nếu đáp ứng được, tôi sẽ để hai người tiếp quản nó." Chủ nhiệm cầm ấm trà đi vòng quanh phòng vài lần, sau đó cắn răng nói.
Ứng Yến và Kha Mỹ Linh nhìn nhau, chờ đợi ông ta nói tiếp.
"Hai người tiếp quản xây dựng lại cung văn hóa, chắc chắn sẽ phải tuyển nhân viên, vậy nên ý tôi là phải tuyển chọn người trong bốn đại viện. Về công việc, chúng ta sẽ giải quyết từng vị trí một, nhưng cũng không thể để người ngoài được lợi, còn người của chúng ta thiệt thòi đúng chứ?"
"Chuyện này ông cứ yên tâm." Ứng Yến mỉm cười nói: "Chúng tôi mở cung văn hóa là để phục vụ các ông bà cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-766.html.]
Tôi đã phản ánh việc này lên cấp trên, kinh phí phát xuống chắc chắn sẽ không ít, làm tốt có khi còn được thưởng. Ở những nơi khác, đặc biệt là các cung văn hóa do các văn phòng nhà máy điều hành, tất cả đều đang hoạt động rất thành công, còn chỗ chúng ta lại vắng tanh không một bóng người.
Nếu không có các đoàn văn công cách dăm ba ngày đến lưu diễn, chúng ta thực sự không có cái gì để giải trí."
Nhắc đến vấn đề này, Kha Mỹ Linh cũng nói thẳng, không giấu diếm.
Người dẫn chương trình sửng sốt: "Trường đại học cho người già? Người già vẫn học đại học được sao?"
Anh ta đã nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Tại sao lại không? Người già làm việc vất vả gần như cả đời. Bây giờ về hưu, con cái đi học, lấy chồng sinh con, còn bọn họ phải quanh quẩn bên cháu ngoại cháu nội.
Lẽ nào họ không xứng đáng có thời gian để nghỉ ngơi thư giãn, cũng như làm chuyện mà mình thích sao?
Đời người ngắn ngủi, không thể lúc nào cũng sống vì người khác được. Chỉ có theo đuổi sở thích, cuộc sống của bản thân mới trở nên thú vị.
Hơn nữa, người vào đại học cho người già cũng không nhất thiết phải có mâu thuẫn với gia đình, nó chỉ giúp phục vụ cuộc sống tốt hơn thôi."
Người dẫn chương trình cười nói: "Linh Bảo Nhi, cô càng nói, tôi càng khó hiểu.
Tôi chỉ biết con cái chúng ta tốt nghiệp cấp ba vào đại học, học kiến thức ở trường đại học, sau đó ra ngoài được phân công công việc. Những người già này học đại học để làm gì? Họ nghỉ hưu rồi, không cần học thêm để đi làm nữa."
Kha Mỹ Linh cười: “Thực ra ý tưởng này không phải do tôi nghĩ ra. Năm 1973, nước F đã thành lập trường đại học dành cho người già đầu tiên trên thế giới. Ở trường đại học, tất nhiên anh có thể học những gì mà mình muốn học, tất cả đều lấy tiền đề là sở thích.”