Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 675
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:00:57
Lượt xem: 99
Ứng Hứa Huy với Ngải Ngọc Phượng nhìn nhau, lắc đầu cắn c.h.ế.t cũng không nhả, nói tất cả đều giao hết cho tổ chức rồi.
“Cha cháu với dì bây giờ đều là người ăn cơm nhà nước, không thể biết pháp còn phạm pháp, chắc chắn tất cả đồ của tư bản đều đã được giao lên.”
Ứng Yến xòe tay, không để ý đến họ: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai, muốn lừa kéo cối xay thì phải cho nó ăn chứ. Vợ tôi ăn mặc không đẹp, tôi không có mặt mũi đưa cô ấy ra ngoài đâu.
Như thế chẳng phải để mấy người kia cười nhạo tôi với vợ tôi sao? Mặt mũi của tôi biết để vào đâu?”
Ứng Hứa Huy khổ tâm ra bày tỏ bây giờ tình hình căng thẳng, đừng so đo mà.
Ứng Yến nghe không hiểu, anh lạnh lùng xòe tay ra, khi Ứng Hứa Huy với Ngải Ngọc Phượng nói đến miệng đắng lưỡi khô, anh thu tay về, vươn vai: “Haiz, mệt quá, đúng lúc có thể kéo vợ ngủ một ngày...”
Ứng Hứa Huy dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngải Ngọc Phượng, tốt xấu gì thì cũng phải lấy chút đồ ra an ủi cụ tổ này đi.
Ngải Ngọc Phượng bất đắc dĩ, nghiến răng lấy vòng tay bằng ngọc ra.
Ứng Yến cười nhạo: “Bố thí chút đồ đểu này, dì định cướp hết đồng đồ cưới của mẹ tôi phải không?
Tin hay không tùy cậu, sau này tôi sẽ kiện mấy người lên tổ chức.
Yên tâm đi, tôi cũng không phải người không biết điều, trả về chín phần mười là được.
Nếu như mấy người không nhớ rõ, tôi có thể nhắc lại danh sách đồ một lần.”
Ứng Hứa Huy và Ngải Ngọc Phượng run rẩy, tức giận, bọn họ còn chưa mới được chút đồ tốt nào mà đã phải bỏ ra không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-675.html.]
Ứng Hứa Huy nghiến răng, quay người lấy một hộp trang sức ra, nhét vào trong tay anh: “Chỉ có từng này thôi, tin hay không tùy con, nhà cũng chỉ như vậy, có thể giấu được bao nhiêu đồ? Vì chuyện này mà cả ngày hai chúng ta đều hốt hoảng hãi hùng.”
Ứng Yến mở ra nhìn, số lượng không nhiều nhưng chất lượng rất tốt, e là hai người này cố tình chọn đồ tốt ra, để trong nhà chơi.
Anh cũng không muốn ép người vào đường cùng, anh cười nói: “Thế này mới phải chứ, vừa nãy đưa sớm chút là được rồi, đỡ phải suýt nữa vạch mặt nhau ra.”
Bỏ lại hai người tức tròn người, Ứng Yến vào phòng, đưa cái hộp cho Kha Mỹ Linh: “Đồ của mẹ ruột anh đấy, có điều chắc chắn đã bị người phụ nữ kia đeo rồi, em cất đi trước, sau này anh sẽ chọn đồ tốt cho em.
Trong bảo tàng có không ít ngọc thạch cực phẩm, còn có vàng, bạc nguyên chất, cũng có thể thiết kế theo sở thích của em.”
Kha Mỹ Linh hiếu kỳ mở ra nhìn, hộp nữ trang không lớn lắm, trang sức vàng, bạc, ngọc bên trong đặt thành bộ, mỗi loại đều có phẩm chất thượng hạng, có thể làm thành vật gia truyền.
Có điều cô cũng là con gái nhà giàu, nhìn thì thấy lạ lẫm thôi chứ cảm xúc không d.a.o động mấy, dù sao cô cũng là người có một xấp giấy tờ nhà đất dày cộp cơ mà.
Ngày hôm sau người trong nhà đi làm, đi học, chỉ còn lại Ứng Yến, Kha Mỹ Linh và Ứng Giai Văn mới tốt nghiệp cấp ba đang đợi chia công việc.
Mặc dù tối qua đi dạo nhưng bọn họ quay về cũng mới chỉ chín giờ thôi, lúc đi ngủ cũng mới mười giờ nên bảy giờ hơn thức dậy, không thấy buồn ngủ chút nào.
Cầm phích nước nóng vào nhà vệ sinh tắm rửa qua qua xong, Kha Mỹ Linh bôi toner, dưỡng ẩm với kem nền, búi tóc lên, đổi sang chiếc váy dài tay ngắn hoa nhí màu trắng, giày trắng, cả người tràn đầy trẻ trung, sành điệu.
Ứng Yến mua đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, bánh ngọt, tất cả bày đầy nửa mặt bàn.
Vợ chồng hai người ăn cơm xong thì dắt tay nhau ra cửa, cánh cửa phòng vừa khép lại, Ứng Giai Văn đã thò đầu ra nhìn, không thấy ai, cô ta vội xách túi rời đi.
Ứng Yến kể cho Kha Mỹ Linh nghe về chuyện ở thủ đô khi trước, ký ức theo dòng thời gian từng chút hiện lên, một là anh muốn vợ hiểu mình hơn, hai là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô.