Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 670
Cập nhật lúc: 2024-06-17 18:59:26
Lượt xem: 72
“Kể cả con cháu của người sống trong đại viện cũng có không ít người phải xếp hàng chờ công việc kìa.
Nhà chúng ta có điều kiện để vợ con ở nhà nghỉ ngơi, sao lại phải để vợ con đi cho người khác bắt tội, quản lý?”
Ứng Yến nhún vai: “Ông nói là ở nhà nghỉ ngơi hay là bị bà mẹ chồng ở đâu nhảy ra bắt bẻ?”
Ngải Ngọc Phượng cảm thấy sự nhẫn nhịn của cả đời mình đều dùng hết trong lúc này rồi.
Bà ta mím môi: “Ứng Yến, dì biết cháu vẫn luôn có ý kiến với dì, nhưng dì với cha cháu là vợ chồng, kết hôn theo thủ tục của tổ chức. Hơn nữa lúc dì quen cha cháu, bên cạnh ông ấy không có người nào khác.
Không phải tất cả mẹ kế đều độc ác, dì không tốt nhưng cũng vẫn làm việc trong phận sự của mình.
Đây là nhà chung của chúng ta, ai có năng lực làm gì thì làm nấy, sao có thể nói nấu cơm, làm việc nhà là nhiệm vụ của một người đây?”
Ứng Yến cười vỗ tay: “Dì Ngải, câu này của dì giống tiếng người rồi đấy. Được rồi, vợ chồng bọn tôi ngồi tàu hết hai ngày, mệt nhũn người ra rồi, phiền dì thu dọn nhé.”
Nói xong, anh kéo Kha Mỹ Linh vào phòng.
Mấy người nhà họ Ứng đứng ngây ra, trợn mắt nhìn hai người rời đi.
Nghĩ tới sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng sẽ thấy, ngày nào cũng tức giận, bọn họ không nhịn được run cả người.
Quả nhiên là tiểu tổ tông từng tung hoành khắp thủ đô, chỉ nói có mấy câu thôi đã có thể khiến họ cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ này sao gian nan quá.
“Hộ bốn, tầng bốn, đơn nguyên ba, tòa nhà số bảy, tiểu khu Huệ Dân, Ứng Yến đến ủy ban khu nhận điện thoại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-670.html.]
Mùa hè ngày dài, bảy giờ rồi mà ánh nắng chiều còn chưa tắt hẳn, ánh sáng đỏ cam trải rộng như những làn khói khiến thành phố như được phủ lên một lớp màn yên tĩnh, hài hòa, dù cho có tiếng trẻ con quấy khóc, tiếng vợ chồng đấu khẩu, hàng xóm cá cược thì vẫn khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ.
m thanh phát ra từ loa rất lớn, bình thường chỉ có buổi sáng lúc đi làm hay tan làm nó mới kêu, hôm nay loa lại vang lên lúc mọi người đang ăn cơm.
Mọi người không nhịn được dỏng tai lên nghe, ham muốn hóng hớt cũng tăng lên, có vài người còn chạy ra, bưng cả bát theo.
Chuyện hôm nay buổi chiều nhà họ Ứng có một đôi nam nữ vẻ ngoài xuất sắc đến đã sớm được truyền ra toàn khu.
Ứng Hứa Huy, Ngải Ngọc Phượng hai người có chức vụ cao thì không cao nhưng thấp thì cũng chẳng thấp, ba cô con gái trong nhà ai cũng mắt cao hơn đầu, lại thêm cha Ngải làm trong hội cải tổ, đương nhiên thỉnh thoảng mọi người trong khu chung cư sẽ bàn tán với nhau.
Bên cạnh đó Ứng Yến rời thủ đô những chuyện liên quan đến anh không biết tại sao lại có người cắn mãi không buông.
Mọi người trong chung cư Huệ Dân cũng biết đám người sống ở đây là những công nhân viên chức trong đơn vị nhà nước, dù cho đều là cục trưởng như Ứng Hứa Huy nhưng họ vẫn bị giới thượng lưu trong thủ đô bài xích.
Có thể nói họ chỉ là người thường, người bình thường nhìn thấy người trong giới rớt đài, tâm lý cũng rất vi diệu!
Ứng Yến nhíu mày nghe tiếng loa kêu, anh bất động, vẫn gối cánh tay nằm nghiêng trên giường nhìn Kha Mỹ Linh tiếp tục đếm chứng nhận sử dụng nhà đất.
Cô không chỉ đếm mà còn lấy sách giấy ra, vẽ từng vòng lên bản đồ thủ đô lúc trước mới mua, đánh dấu những căn nhà ở trên đó vào rồi viết xuống ngay ngắn.
Trong nhà không thiếu tiền, lấy chút vàng trong bảo tàng ra chợ đen bán đổi lấy phiếu tiền đều đủ để họ trang trải cuộc sống thời gian ngắn.
Nhà không cần cho thuê, chỉ là nhà không người ở dễ bị hoang phế, cần có hơi người nên cô chuẩn bị chế tạo vài kiểu cho thuê, để tổ chức giảm bớt áp lực nhà ở, cũng tiện cho người khác hơn, cô làm bà chủ nhà, mỗi tháng cũng có thêm chút tiền, tuyệt vời!
Ứng Yến nhìn cô thích thú như con hamster nhỏ, nhếch môi cười.