Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 669
Cập nhật lúc: 2024-06-17 18:59:10
Lượt xem: 84
Đến khi người nhà họ Ứng hồi thần thì chén đĩa trên bàn đã không còn gì cả!
Họ hoang mang nhìn về bụng của hai người, sau đó Ngải Ngọc Phượng nói: “Ứng Yến, Tiểu Kha, hai đứa đã ăn no chưa? Không đủ thì dì đi nấu thêm cơm, xào vài món đơn giản cho hai đứa?
Vì hai đứa tới nên nhà chuẩn bị nhiều thịt lắm.”
Ngải Ngọc Phượng không phải là một người đơn thuần chân chính. Bà ta có thể leo lên vị trí vợ cả trong rất nhiều người phụ nữ, còn sinh ba đứa con gái nữa đương nhiên có chút bản lĩnh.
Trước kia là bà ta hơi dở, có rất nhiều cách đối phó với kẻ định, không nhất thiết phải đối chọi gay gắt, còn có thể dụ dỗ, tâng bốc!
Bản thân đã sinh ba đứa bé rồi, vóc dáng đã xấu đi, cho nên bà ta vô cùng căm ghét những người phụ nữ có tỷ lệ người đẹp.
Ngải Ngọc Phương ước gì tất cả phụ nữ đều giống như mình, không có bất cứ đường cong nào là được.
Nếu như Kha Mỹ Linh cũng suy bại như mình, không có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ nâng đỡ, Ứng Yến chắc chắn sẽ tìm nhà khác đúng không?
Ứng Yến lười biếng chống cằm: “Vợ ơi, ngày mai em muốn ăn gì, có thể nói thực đơn.”
Mắt Kha Mỹ Linh sáng lên, cô không khách sáo gật đầu: “Vậy cháu cảm ơn chú dì trước nhé, cháu muốn ăn sườn chua ngọt, gà thái hạt lựu xào cay, khoai tây hầm thịt bò, cá chép kho, thịt viên, rau cải chíp, giá xào thịt, dưa chuột xào thịt, khoai tây thái sợi xào thịt, trứng gà xào cà chua. Món chính thì ăn cơm đi, nếu như có bánh bao nhân đậu thì càng tốt...
Mấy thứ này đều là món rất bình thường, mọi người sẽ không làm khó dễ cháu đâu nhỉ?”
Ứng Hứa Huy nghiến răng, thấy thằng con trai lười biếng liếc xéo mình giống như đợi xem chuyện cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-669.html.]
Quan hệ cha con họ không tốt, nhưng con trai ông ta, ông ta biết chứ.
Ứng Yến rất thông minh, thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Nếu muốn làm mối quan hệ cha con tốt đẹp trở lại, ông ta nhất định phải hạ cả vốn lẫn lời.
“Đương nhiên.” Ông ta gật đầu cười: “Thủ đô chứ không phải các thành phố khác, ở nơi khác đừng nói là thịt bò, thịt dê, đến cả thịt gà thịt lợn cũng giới hạn số lượng cung cấp, từ sớm đã phải xếp hàng tranh nhau. Ở chỗ này của chúng ta ăn gì cũng có chỉ cần có đủ tiền là không có gì không mua được.” Ngải Ngọc Phượng cũng cười: “Sáng mai cháu đi ra chợ dạo một vòng với dì, muốn ăn cái gì thì mua cái đó về làm.
Bình thường dì với cha cháu đi làm, không có thời gian nấu cơm, toàn đến ăn ở tiệm cơm. Cháu đến cũng rất đúng lúc, làm quen hoàn cảnh trước, mua chút đồ ăn rồi ở nhà nấu cơm. Theo dì thấy cơm ở nhà ăn, hàng quán có ngon đi chăng nữa thì cũng không thoải mái bằng ăn ở nhà.
Công việc của Ứng Yến cũng có tin tức rồi, vừa nhận chức là có thể chuyển sang làm chính thức luôn. Đến lúc đó trong nhà có ba người có lương, chẳng lẽ không nuôi sống bốn cô gái mấy đứa sao?”
Kha Mỹ Linh chớp mắt: “Dì ơi, ý của dì là cháu không cần ra ngoài làm việc, cứ ở nhà làm người giúp việc, hầu hạ một nhà lớn nhỏ các dì sao?
Lúc ở nhà, cha mẹ với các anh trai cháu còn không nỡ để cháu động tay làm việc đâu.
Dì cũng chả phải mẹ chồng thật của cháu, dì lên mặt với cháu làm gì?”
Ngải Ngọc Phượng suýt nữa tức nghẹn họng.
Thằng con kia tìm được con đần này ở đâu ra thế? Vẻ ngoài đẹp nhưng có gì nói đó, chẳng biết để ý sắc mặt người khác gì cả.
Ứng Yến cũng đồng ý gật đầu, sau đó anh quay lại nói với Ứng Hứa Huy: “Vợ tôi cưới về tôi thương, nếu trong nhà thiếu người nấu cơm giặt giũ thì trực tiếp tiêu tiền thuê đi, sao lại bắt vợ tôi làm việc của người hầu, vợ ông thì sang trọng xinh đẹp ra ngoài lên ngồi văn phòng?”
Gân xanh trên trán Ứng Hứa Huy giật giật, ông ta kiên nhẫn giải thích: “Ứng Nhi, công việc của con là do cha tiêu tốn một khoản lớn đi xin ông nội, để ông nội con tìm về cho. Con cũng biết việc bình thường thì dễ tìm nhưng công việc có thể ngồi an nhàn trong văn phòng, lại còn kiếm được lương cao khó tìm lắm.”