Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 615

Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:20:33
Lượt xem: 49

Cặp cha mẹ trẻ nhìn nhau, hơi bất lực nói: "Vậy chúng ta mua hộp cơm trưa trên xe nhé?"

"Không!" cô bé quay đầu sang hướng khác: "Con nhìn thấy người khác ăn rồi, không ngon chút nào hết!"

"Kiều Kiều, con cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, mặt mũi hốc hác không có chút thịt, làm sao có thể cao lên được?" Người phụ nữ lo lắng xoa đầu cô bé: "Hay là mẹ pha cho con một ít sữa bột chấm với bánh quy nhé?"

Cô bé nằm thẳng trên bàn, hậm hực nói: "Ngày nào cũng uống sữa, con ngửi mùi đã thấy buồn nôn rồi…"

Kha Mỹ bật cười, tiếp tục đưa bánh cuộn cho cô bé: "Thử cái này đi, tươi ngon bổ dưỡng, ăn một miếng sẽ thích ngay!"

Cô bé chớp mắt, nhìn cha mẹ mình với ánh mắt mong chờ.

Hai người vừa bất lực vừa xấu hổ, chỉ biết cười nói: "Còn không mau cảm ơn chị đi?"

Nói xong, họ đưa cho cô một gói kẹo sữa thỏ trắng: "Đồng chí, thời gian ngồi trên xe rất lâu, ăn ít kẹo cho đỡ mệt."

Kha Mỹ Linh nhướng mày, trước giờ đi đâu cũng là cô cho người ta kẹo, đây vẫn là một trong số ít lần có người cho cô kẹo.

Cô cũng không khách sáo, thoải mái nhận lấy rồi đặt lên bàn, sau đó mỉm cười nói cảm ơn.

Cô bé dùng khăn tay ướt lau sạch tay, sau đó cắn một miếng bánh cuộn. Bột dai mang theo mùi thơm của trứng, rau củ bên trong có vị cay mặn vừa miệng. Sau khi cắn một miếng, hai mắt cô bé lập tức sáng lên, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn cô bé, không dám tin nói: "Đã bao lâu rồi con bé mới được ăn ngon như vậy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-615.html.]

Nhưng dù vậy, cô bé cũng chỉ ăn được một phần năm cái bánh đã nói mình no rồi.

Nhưng hai vợ chồng vẫn rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên con bé ăn nhiều nhất trong đời.

Hai mắt Kha Mỹ Linh lóe lên, quét mắt qua cơ thể cô bé, sau đó chuyển dữ liệu đến máy mô phỏng để thực hiện một bài kiểm tra đơn giản.

Sắc mặt cô có chút nghiêm trọng, sau đó tò mò hỏi: "Tôi nghe nói trẻ em không thích ăn uống, có khả năng là do cơ thể thiếu một số nguyên tố. Hai người không nghĩ đến việc đưa cô bé đi khám sao?"

Người phụ nữ giật mình, xoa đầu cô bé nói: "Vợ chồng tôi bình thường bận rộn công việc, nên đã gửi con đến nhà trẻ. Cô giáo chỉ nói nó kén ăn, không thích ăn nhiều, nhưng mấy đứa trẻ nhõng nhẽo trong khu chúng tôi cũng giống như vậy, vậy nên chúng tôi không để ý lắm đến chuyện này."

"Còn không phải vì bây giờ lũ trẻ được sống tốt quá nên đ.â.m ra kén chọn." Một bà cô ở giường trên thò đầu ra nói: "Hồi xưa chúng tôi có màn thầu kiều mạch ăn đã là tốt lắm rồi, làm gì có cửa kén cá chọn canh?"

"Phải đó, bọn trẻ giống như chó con vậy. Kén ăn đúng không, bỏ đói vài bữa là đưa cái gì cũng ăn như một con lợn nhỏ!" Một bà cụ khác ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: "Trẻ em thành phố được nuôi dạy quá kỹ, cơ thể yếu ớt, dăm ba ngày lại ốm đau. Đâu có khỏe mạnh giống như mấy đứa trẻ nông thôn, mặc áo mỏng chạy loanh quanh cả mùa đông, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh đấy sao?"

Người phụ nữ thở dài: "Không có tác dụng, không phải chúng tôi chưa từng bỏ đói con bé, kết quả nó ăn ít hơn hai bữa, bụng cũng gầy sọp xuống. Mấy lọ thuốc kích thích tiêu hóa cũng không có tác dụng gì. Chúng tôi cũng sợ có giun trong bụng nó, năm nào chúng tôi cũng cho ăn kẹo xổ giun. Thực sự cách nào chúng tôi cũng từng thử hết rồi."

Kha Mỹ Linh cười nói: "Trên trấn chúng tôi cũng có một đứa bé giống vậy, khó ăn khó ngủ, lại còn thích nghiến răng."

"Phải phải, Kiều Kiều nhà tôi cũng giống như vậy." Người phụ nữ vội vàng gật đầu: "Chẳng lẽ đây là một chứng bệnh sao?"

Cặp vợ chồng bắt đầu trở nên lo lắng.

Họ là thanh mã trúc mã có tình cảm rất tốt, nhưng kết hôn năm sáu cũng chỉ có một đứa con quý giá này. Sự nghiệp của họ đang trên đà thăng tiến, cộng thêm việc tổ chức cũng bắt đầu đẩy mạnh kế hoạch hóa gia đình, vậy nên bọn họ không có kế hoạch mang thai lần thứ hai trong thời gian ngắn.

Loading...