Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:30:22
Lượt xem: 200
"Ứng đoàn?" Lư Hướng Kình kêu lên: "Sao ngài lại đến đó?"
"Chuyện có chút phức tạp, cháu trai cậu lén đi theo xe của cha đến chợ Tiền Trang, huyện Tế, tỉnh N, bị bọn buôn người nhắm tới, may mà được…" Anh dừng ại, giọng điệu có chút khó chịu: "Được vợ tôi nhìn thấy."
Lữ Hướng Kình nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, bây giờ trẻ con đi lạc rất nhiều, đặc biệt là các bé trai, người ở nông thôn thậm chí thành thị đều không biết gì, xóm giềng lại đoàn kết nên không ai có cơ hội trốn thoát.
Mất là mất thật, mất mười đứa thì không tìm lại được một nửa.
Lần này cũng là Lư Việt Hải may mắn, nếu không, anh ấy cũng không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với gia đình mình khi nhận được tin dữ như thế nữa!
Anh ấy liên tục cảm ơn: "Ứng đoàn, bây giờ tôi phải gọi điện thoại cho em trai và em dâu để nói chuyện này, sau này nhất định tôi sẽ đích thân đi tạ ơn ngài."
"Hiện tại tôi là Tần Nguyên Cửu, không còn là đoàn trưởng của cậu nữa, sau này gặp mặt cứ gọi tên tôi là được."
Lư Hướng Kình đáp lại. Anh ấy thật sự rất sốt ruột, cúp điện thoại xong thì trực tiếp gọi thẳng đến đơn vị của em trai mình.
Cha của Lư Việt Hải đã đến nơi công tác, đang lo lắng vì vợ gọi điện, bây giờ nhận được tin từ anh trai, tảng đá treo trên cổ họng cuối cùng cũng nặng nề rơi xuống.
Nếu con đã tìm được, lại có chiến hữu của anh trai trông coi thì anh ấy sẽ bình tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, khi nào trở lại thành phố sẽ xách thằng nhóc thối đó về nhà!!!
"Được rồi, đi thôi." Tần Nguyên Cửu Niên lạnh lùng nói.
Kha Mỹ Linh trừng mắt, cô ngây ngốc đợi ở đây, kết quả anh lại không chịu khai báo một lời?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-58.html.]
"Chú Tần." Bánh bao nhỏ nhịn không được: "Bác cả cháu nói thế nào?"
"Còn nói thế nào nữa, cả nhà tìm cháu đến điên rồi." Tần Nguyên Cửu cười nói.
Bánh bao nhỏ áy náy không thôi, chỉ cần nghĩ đến việc mình từng suýt bị lừa bán đi, mãi mãi không được gặp lại cha mẹ người thân, cái miệng nhỏ lập tức mếu máo khóc oa oa.
Kha Mỹ Linh trực tiếp đẩy tay Tần Nguyên Cửu một cái: "Anh là người lớn so đo với trẻ con làm gì?"
"Thằng bé còn nhỏ, có thể biết cái gì? Anh không thể thay đổi từ ngữ nói chuyện sao?"
Tần Nguyên Cửu mím chặt môi, con ngươi đen nhánh đã nhuộm đầy lửa giận, nhưng người phụ nữ đã đau lòng ôm bánh bao nhỏ vào ngực, an ủi vỗ lưng cậu bé.
"Đừng nghe chú Tần em nói, chú ấy không quan tâm đến em đâu." Kha Mỹ Linh nhỏ giọng dỗ dành bé con: "Cha mẹ em nhất định đang rất lo lắng, khi nào gặp mặt em phải xin lỗi trước, thái độ thành thật một chút, sau đó nói rằng mấy ngày nay con sợ hãi, vừa nói vừa lau miệng khó, thỉnh thoảng lại đỏ hoe mắt, đảm bảo cha mẹ em sẽ không dám đánh mắng em đâu!"
"Thật ạ?" Bánh bao nhỏ mở một bên mắt, tò mò hỏi.
Cậu nhóc mới bốn tuổi, dù có hiểu chuyện thông minh đến đâu thì vẫn còn là một đứa trẻ, cũng sợ cha mẹ nổi giận.
"Đương nhiên, cha mẹ em nhất định rất thương em. Nhưng mà chỉ một lần này thôi, không có lần sau."
Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc: "Chị, sau khi trở về em sẽ hiểu chuyện, không nghịch ngợm nữa. Em phải chăm chỉ tập thể dục, cao ráo đẹp trai như chú Tần, sau đó cưới em gái ruột của chị!"
Kha Mỹ Linh sửng sốt, một đứa bé nhỏ xíu như vậy đã bắt đầu tính toán cho tương lai rồi sao?