Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 569
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:54:36
Lượt xem: 65
“Nhà của anh ta ở thủ đô, cha mẹ lại công tác ở đây, sau này chắc chắn anh ta sẽ được chuyển về...
Anh ta cũng là sinh viên đại học, nhưng đã là sinh viên năm hai rồi."
Kha Mỹ Linh cũng đưa mắt nhìn qua theo lời của hai người.
Người đàn ông có dáng người cao to rắn rỏi, chiều cao ước chừng 1 mét 89. Quả bóng rổ trong tay anh ta giống như bị hút vào, dù có xoay hay ném thế nào cũng không rơi ra. Dáng vẻ tỏ ra cool ngầu đó cũng vô cùng đẹp trai, khiến cho nhiều nữ sinh vẫy mạnh lá cờ trong tay.
Thậm chí, những thành viên nữ của câu lạc bộ văn thể mỹ đồng tổ chức giải đấu với câu lạc bộ bóng rổ lần này, tất cả đều ngượng ngùng tiến tới đưa nước, quà lưu niệm, tờ rơi.
Đúng lúc người đó vừa quay đầu lại, nhìn thấy Kha Mỹ Linh đang sững sờ thì cười rạng rỡ, bắt đầu làm ra đủ trò với quả bóng rổ.
Kha Mỹ Linh cũng ngơ ngác, khóe môi không khỏi cong lên, mỉm cười ngọt ngào.
Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng vô cùng chấn động, không ngờ anh ta giống hệt trúc mã của cô!
Cô còn chưa kịp nhìn lại lần nữa, Tần Nguyên Cửu đã đi tới hỏi: "Em mang nước tới chưa?"
Kha Mỹ Linh vội vàng lấy ra một bình nước khác, rót cho anh một ly: "Bạn học Tần, anh phụ trách vị trí nào vậy? Vừa rồi em không nhìn thấy anh."
Chỉ có trước mặt gia đình, hoặc ở nơi riêng tư, cô mới gọi anh là anh Cửu, còn bình thường cô sẽ gọi là anh Tần hoặc bạn học Tần.
Tần Nguyên Cửu hạ mi mắt, ngẩng đầu uống nước: "Khởi động, lát nữa anh sẽ vào sân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-569.html.]
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: "Câu lạc bộ bóng rổ bắt đầu ở học kỳ mới cho phép thành viên mới vào sân sao?"
Cho dù chỉ đấu giao hữu với đội tuyển tỉnh, thì các thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ của trường mình cũng phải thể hiện chuyên nghiệp chứ.
Một phần ba số sinh viên đại học là được công xã tiến cử, hai phần ba còn lại là sinh viên thành thị, nhưng mọi người bình thường chơi bóng rổ đều rất tùy hứng, nếu không được đào tạo chuyên nghiệp, thì thực lực của họ sao có thể so sánh với các cầu thủ kỳ cựu?
Những sự kiện quy mô lớn thế này vẫn luôn để các cầu thủ kỳ cựu thi đấu, vậy nên nửa đầu năm nay, những cầu thủ mới thậm chí còn không có cơ hội ngồi dự bị.
Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Đội trường nói phải đào tạo người mới."
Nói xong, anh vuốt tóc Kha Mỹ Linh. Không đợi cô kịp nổi giận, anh dùng một tay chống vào lan can, nhảy xuống khán đài một cách đẹp mắt và vững vàng.
Trong lòng mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Kha Mỹ Linh kéo tóc mình xuống, giận dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Tần Nguyên Cửu cười nói: "Đội trưởng, tôi muốn vào sân thi đấu."
"Gì vậy?" Đội trưởng cau mày hỏi: "Chúng ta đã quyết định tuyển thủ vào sân và dự bị từ một tuần trước, mọi người đều tích cực tham gia huấn luyện. Bây giờ bắt người ta ra sân, người ta sẽ không chịu đâu."
Tần Nguyên Cửu bình thản nói: "Chỉ là tôi nghe nói chúng ta là bao cát cho đội tuyển tỉnh, bọn họ cần phải giẫm lên chúng ta mới có thể duy trì được vinh quang. Người như tôi trước giờ chưa từng nhận thất bại, nên tôi hy vọng có thể thử sức với bọn họ."
Cũng giống như đội tuyển trường đầu giao hữu với đội tuyển tỉnh, mặc dù các thành viên khác của câu lạc bộ bóng rổ không tham gia cuộc thi này, nhưng họ vẫn phải chọn cầu thủ vào sân và cầu thủ dự bị để đấu giao hữu. Mục đích là để mọi người cùng nhận được một hệ thống chuyên nghiệp, được đào tạo ở cường độ cao, giúp các thành viên mới có thể phát triển nhanh chóng.
Tần Nguyên Cửu và ba người anh vợ đã thể hiện rất tốt trong buổi huấn luyện tuần này. Họ có phản ứng nhanh nhạy, cơ thể linh hoạt, ném rổ chính xác cùng với khả năng bật nhảy tốt. Họ đã có gần như tất cả tố chất cần thiết để chơi bóng rổ, đồng thời cũng có thể đảm nhiệm các vị trí không quá khác nhau như tiên phong chính, tiên phong phụ, trung phong, hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm.