Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:52:19
Lượt xem: 89
“Ừ, ban đầu tính thế nhưng sau này anh phát hiện ra nội dung trong sách không sâu, cơ bản thì anh lật sách vài lần là có thể làm được đề rồi, năm ngoái anh tham gia thi vào cấp ba, thành trạng nguyên của tỉnh. Lúc thi tốt nghiệp cấp ba, anh cũng đứng đầu kỳ thi liên trường, vì thế chỉ tham gia thi đại học thử xem sao thôi.”
Đả kích người quá mà, tại sao lại bảo lật sách vài lần?
Kể cả có đầu óc nhìn qua là không quên như hiện giờ, cô cũng không thể nào hoàn thành hình tượng thiên tài như thế, cô còn phải dựa vào thiết bị gian lận là trùm phản diện đấy.
“Vậy em chúc anh thi đại học giành được điểm số cao trước.” Cô nói từ tận đáy lòng.
“Hay là hôn một nụ hôn may mắn?” Ứng Yến nhướn mày, tràn đầy mong đợi.
Kha Mỹ Linh mím môi cười: “Lúc này anh cực kỳ giống đại lão, nhóc con mới tí tuổi đầu, không thể nghĩ tới mấy thứ tốt đẹp sao?”
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn thoải mái nhoài qua hôn lên má anh.
Nhưng lúc cô sắp lại gần, Ứng Yến đột nhiên quay đầu đi, hai người mặt chạm mặt.
Kha Mỹ Linh ngẩn ra, Ứng Yến lại có vẻ thỏa mãn, bất động vô cùng ngây thơ.
Vẫn là Kha Mỹ Linh không nhịn được chống trán vào trán anh rồi cười khẽ: “Không ngờ tới anh còn có một mặt như này, nếu ở thời tận thế, chỉ vài phút thôi anh đã hóa thân thành dã thú.”
Ứng Yến đen mặt, nghiến răng: “Xem ra phải để em thất vọng rồi, lần sau gặp mặt, anh sẽ làm như em muốn...”
Kha Mỹ Linh cắn anh một miếng, thành công nhìn thấy gương mặt hung dữ của đứa trẻ đỏ lên, nhất thời cô cảm thấy chơi rất vui nên lại cắn thêm miếng nữa: “Ứng Yến, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù vừa rồi lúc chơi đu quay em quên nói nhưng bây giờ chúng ta cũng được coi như là ở bên trên thành phố rồi, lúc này em chúc phúc anh cũng không muộn, phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-561.html.]
Trong lòng Ứng Yến mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn trán cô, cảm nhận được cô gái sắp biến mất, anh cười: “Đừng lo cho anh, nhân viên công tác đến rồi.”
Kha Mỹ Linh trợn mắt, không nhịn được chớp mắt, nghĩ tới dáng vẻ đơn thuần ngây thơ của đại lão lúc còn trẻ, cô người ngốc nghếch.
“Mơ thấy gì thế?” Tần Nguyên Cửu tay chống đầu, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
Kha Mỹ Linh ngậm miệng, vội lắc đầu, dù cho thần kinh cô thô cô cũng biết trước mặt người được khen thưởng này, có một số lời không thể nói ra.
“Mơ thấy đồ ăn ngon lắm.” Cô cười ứng phó: “Còn được ngồi đu quay nữa.”
Ý cười của Tần Nguyên Cửu càng sâu thêm: “Nghe nói chuyện trong mơ luôn khó mà tưởng tượng được, em không bị kẹt trên không hoặc là bị rơi xuống đấy chứ?”
Kha Mỹ Linh hung hăng: “Sao anh biết, lúc em ngồi tàu lượn siêu tốc, thần kinh vốn đã căng thẳng muốn chết, kết quả em lại bị kẹt ở chỗ cao nhất, đầu còn lộn ngược xuống, em hoài nghi có phải anh ngủ xong đè lên em không?”
Tần Nguyên Cửu lập tức đè cô dưới thân, không nói lời nào mà cắn cô, hôn cho cô gái nhỏ mơ màng rồi mới khàn giọng: “Hôn rồi ác mộng sẽ bay đi, đừng sợ...”
“Anh xem em như trẻ con sao?” Kha Mỹ Linh đỏ mặt đẩy anh ra: “Sắp phải chạy bộ rồi, đến muộn em không có thời gian ăn cơm đâu!”
Lúc này cô còn nhớ đến ăn, Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ bật cười, anh nghiêng người, thong dong nói: “Thực ra nếu nói là đè thì cũng là em đè anh. Anh cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy lúc nhỏ bị trói tay trói chân, rồi bị nhốt trên thùng xe hàng với em và không ít đứa trẻ khác.”
Trong đầu Kha Mỹ Linh lập tức nhớ tới một giấc mộng, sau đó cô lắc đầu, qua loa thơm má anh, nhặt quần áo nhảy xuống giường đi tắm rửa.
Tần Nguyên Cửu lau má, thở dài, đường tình của bản thân chắc trở thật, thế mà còn hẹn hò tận ba lần với cùng một cô gái...
Trải qua một tuần chuẩn bị, Kha Mỹ Linh chính thức nhận phát thanh buổi sáng vào thứ hai, tư, sáu của đài phát thanh trường.