Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 541
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:46:09
Lượt xem: 110
Cứ vậy ván đầu tiên Kha Mỹ Linh thắng rồi.
Anh em nhà họ Kha gõ đầu Kha Nguyên Hạ, nghiến răng: “Đến nước này rồi mà còn nhường nhịn cái gì?”
“Em gái chúng ta mỗi sáng đều chạy hơn nghìn mét, chỉ ba, bốn vòng thôi mà...”
“Làm anh trai thua em gái, em có thấy mất mặt không?”
“Em gái chúng ta chơi cờ năm quân dốt thế mà em không thắng được, đi chạy đến khi trời sáng đi!”
Kha Nguyên Hạ hung hăng đập bàn: “Em còn chưa vào trạng thái, thêm một ván nữa.”
Kha Mỹ Linh cười khẽ, thì thầm vào tai Hàng Vũ Đồng: “Anh trai em chỉ là con hổ giấy, miệng thì hung dữ, nhưng chị vừa mếu máo, anh ấy đau lòng đến tận tim gan.”
Nhiệt độ trên mặt Hàng Vũ Đồng chưa từng hạ xuống kể từ khi Kha Nguyên Hạ đến.
Cô ấy thì thầm nói: “Chị, chị không tin. Anh trai em nóng nảy, anh ấy, anh ấy sẽ không đánh người chứ?”
Hàng Vũ Đồng thấy không ít đàn ông, không có bản lĩnh nhưng thích uống rượu, đánh vợ cơn.
Cô ấy thấy tính tình Kha Nguyên Hạ đúng là rất nóng nảy, lại thêm thể hình đáng sợ, vẻ mặt hung dữ và nắm đ.ấ.m nặng nề của anh ấy, trong lòng cô ấy không khỏi sợ hãi.
Kha Mỹ Linh không nhịn được cười khẽ: “Anh ấy không dám đâu, hơn nữa anh ấy đâu có suy nghĩ đấy. Ông bà, cha mẹ em có thể đuổi đánh anh ấy chạy vài con phố, hơn nữa anh hai em trượng nghĩa và nhiệt tình nhất, anh ấy nằm mơ cũng muốn vào cục cảnh sát trừ hại cho dân.”
Hàng Vũ Đồng cũng cười: “Ừm, người đàn ông có ước mơ làm công an đúng là người tốt.”
Anh hai được phát thẻ người tốt rồi...
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu, mếu máo: “Anh trai, anh đánh cờ thì đánh cờ thôi, hung dữ như thế làm gì?”
Kha Nguyên Hạ ngẩn ra, không nhịn được hì hì xoa đầu: “Đùa giỡn với bạn bè quen rồi, đàn ông mà, phải có đủ khí thế chứ, ẻo lả nhu nhược chẳng phải giống hệt đám con gái sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-541.html.]
“Mắng ai đấy?” Kha Mỹ Linh nhíu mày.
Kha Nguyên Hạ lập tức lắc đầu: “Không, không, không,...”
Không không nửa ngày anh ấy cũng không tìm được lý do.
Kha Mỹ Linh cười khẽ rồi tiếp tục đánh cờ với anh.
Kết quả Kha Nguyên Hạ thua hết trận này đến trận khác, thua đến đỏ cả mắt, thua đến hoài nghi cuộc đời luôn.
Không phải bảo em gái chơi cờ ngốc lắm sao?
Những anh em khác nhà họ Kha không nhìn nổi nữa, họ cảm thấy Kha Nguyên Hạ đang nịnh nọt em gái, dỗ cho em gái vui, không có chút mấu chốt liêm sỉ nào.
Họ đẩy đồ ngốc Kha Nguyên Hạ phải chạy hai mươi vòng ra một bên, Kha Nguyên Tuế xắn tay áo.
Cả tối, Kha Mỹ Linh hành năm anh em suýt nữa phải kêu cha gọi mẹ, mỗi người đều phải chạy mười mấy vòng.
Kha Mỹ Linh thoải mái: “Hôm nay cho ghi nợ, ngày mai phải trả, chị Vũ Đồng, chị giám sát họ với em nhé!”
Bình thường trừ đi làm ra Hàng Vũ Đồng cũng không có việc gì khác nữa, từ khi người nhà họ Kha đến đây, lúc rảnh, cô ấy cũng vào trường chạy bộ, thỉnh thoảng đến ăn ké, đi trên đường cũng có cảm giác như mình là sinh viên, trong đầy tràn đầy trí tuệ và nhiệt tình.
Cô ấy cười gật đầu: “Vừa hay sau này chị đều đi làm ban ngày, một tháng chỉ có một, hai ngày là phải làm ca đêm.”
Kha Mỹ Linh hiếu kỳ hỏi: “Hả, chị Vũ Đồng, có chuyện tốt vậy sao?”
Lúc trước một tháng thì cô ấy phải làm ca ngày nửa tháng, làm ca đêm nửa tháng, thậm chí lúc mới đến, cô ấy còn bị đồng nghiệp cũ bắt nạt, hận không thể đẩy hết ca đêm cho cô ấy.
Hàng Vũ Đồng mím môi cười, thần bí ghé tai Kha Mỹ Linh thì thầm: “Linh Bảo Nhi, không phải lúc trước chị nói với em lãnh đạo nhỏ trong nhà khách của bọn chị bị cách chức rồi sao?”
Mắt Kha Mỹ Linh sáng lên: “Chị Vũ Đồng, chị có hy vọng cạnh tranh sao?”
“Ừm ừm.” Cô ấy vừa trông ngóng, vừa khó hiểu vừa cảm thán: “Linh Bảo Nhi, em nói xem chị chỉ là một người mới, cũng đâu thể chen vào vị trí lãnh đạo nhỏ còn trống chứ? Có bao nhiêu các anh, các chị lớn ở đó, hơn nữa người nhà chị đều ở phía bắc thành phố, mặc dù cùng một thành phố nhưng phía bắc thành phố không thể xen vào chuyện của phía nam thành phố.”