Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:39:59
Lượt xem: 72
Kha Mỹ Linh nhướng mày cười khẽ: "Chẳng lẽ các chị nhiều người, nên đành phải hy sinh một mình em?
Không phải có câu nói luật pháp không trách tập thể sao? Hơn nữa, ưu tiên hàng đầu của các chị bây giờ không phải là tìm mọi cách để bù đắp cho chuyện này, đồng thời tìm ra kẻ đã lấy đi đoạn băng mà bỏ qua lợi ích tập thể sao?"
"Nhưng rõ ràng chuyện này là có người đang nhắm đến em, em dựa vào cái gì mà bắt bọn chị gánh thay em?" Đàn chị đó không khỏi tức giận nói.
Nói xong, cô ta lập tức ảo não: "Xin lỗi bạn học Kha, nhưng chị nghĩ mọi người đều nghĩ như vậy. Lần này oan ức cho em rồi, nhưng bọn chị vô tội, không nên bị em liên lụy."
Kha Mỹ Linh chế nhạo: "Rõ ràng là các chị không giữ cuốn băng cẩn thận, bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm. Khi em giao cuốn băng, chị ở ngay bên cạnh phải không?
Không phải em đã các chị cất cuốn băng cho cẩn thận, ở đây có nhiều người qua lại như vậy, rất dễ làm đứt băng hoặc lấy nhầm rồi sao? Chuyện cỏn con như vậy các chị cũng không xử lý được, đã vậy cũng không muốn chịu trách nhiệm, sau này làm sao bước vào xã hội, trở thành trụ cột vững chắc được?"
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Đàn chị Lâm không khỏi thở dài: "Việc này chúng ta thật sự không nên trách bạn học Kha, không ai muốn mình trở thành mục tiêu cả. Nếu không, chúng ta sẽ tiếp tay cho người khác, trở thành con d.a.o để người khác hại người!"
"Nhưng… nhưng tất cả chúng ta đều đợi buổi lễ này được tổ chức thành công để nhận thêm điểm học phần." Đàn chị kia chán nản nói: "Các đơn vị sắp đến trường tuyển người rồi, điểm học phần là chỉ số tham khảo rất quan trọng."
"Mình tin thầy cô tự biết phân biệt đúng sai. Đến lúc đó, chúng ta giải thích cho bọn họ, thành thật thừa nhận sai lầm của mình, cố gắng thể hiện bản thân là được." Đàn chị Lâm cười khẽ nói: "Ít nhất chúng ta sẽ không hối hận trước khi rời khỏi trường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-523.html.]
"Đúng, bạn học Lâm nói đúng lắm, vậy tôi sẽ quay lại nói chuyện với mọi người..."
Sau khi Kha Mỹ Linh đến hậu đài, cô tiếp tục nhận được ánh mắt đồng cảm lẫn hả hê từ mọi người.
Dư Mộng Ni hận không thể bước tới thật nhanh, nói với vẻ mặt lo lắng: "Bạn học Kha, nghe nói không tìm được băng của cô, rốt cuộc cuộn băng đó như thế nào? Nói không chừng chúng tôi có thể giúp đỡ, làm ra một cái có nhịp điệu hoặc phong cách tương tự?"
Kha Mỹ Linh cười như không cười nói: "Này, bạn học Dư, bây giờ cô nói chuyện với tôi, chả khác nào đang nói với mọi người rằng việc mất cuốn băng này có liên quan đến cô?
Dù sao thì tôi mới đến trường được mấy ngày, cũng không gây thù chuốc oán với ai, chỉ có mâu thuẫn với mình cô mà thôi."
"Cô!" Sắc mặt Dư Mộng Ni thay đổi: "Tôi chỉ có ý tốt quan tâm đến cô mà thôi, sao cô có thể nói ra những lời như vậy?"
"Giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ bạn học Dư chưa nghe câu này sao?" Kha Mỹ Linh nghịch chiếc mũ trong tay, thản nhiên nhìn cô ta: "Bạn học Dư, thấy cô vội vã bước tới quan tâm đến tôi như vậy, tôi sẽ tặng cho cô một câu nói. Nhờ cây cây đổ, nhờ người người chạy. Làm việc gì cũng nên tự mình làm đến nơi đến chốn, tránh để phần đời còn lại lạnh lẽo thê lương."
Dư Mộng Ni cười nói: "Yên tâm đi, từ nhỏ tôi đã học được cách không để bản thân chịu thiệt thòi, không phiền cô phải lo lắng.”
Rất nhanh đã đến tiết mục thứ 21, chờ khi giới thiệu mở đầu xong, sân khấu đột nhiên tối đen, tất cả người trong lễ đường đều ồ lên, cho rằng bị ngắt điện.
Nhưng lúc này trên sân khấu phát ra tiếng đàn dương cầm trầm buồn, từng chút, từng chút đánh vào trái tim người ta.
Lời bộc bạch trang nghiêm vang lên: “Tháng chín năm 1931, khúc ca bi tráng mà lay động lòng người của Hạ Hoa về cuộc đấu tranh giải phóng toàn quốc, chống lại quân xâm lược đã chính thức mở màn...”