Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 505
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:30:26
Lượt xem: 80
Lúc này nó đã khôi phục hình dạng thật, bộ lông trắng như tuyết lóe ra màu tím nóng rực, giọng nói phát ra tiếng ùng ục trầm thấp, sau đó nó chạy lấy đà rồi bay lên, há miệng ra, cắn xé âm thú trên gương.
Những âm thú kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng trong hành lang hồi lâu.
Chờ sau khi Vọng Đế Xuất vui vẻ quay về, nó mở miệng phun ra bảy hạt châu đen kịt, bên trên đang đang chảy một âm khí lạnh lẽo và thuần khiết.
“Không ngờ ở đây còn có bảo bối như vậy" Vọng Đế Xuất không nhịn được bắt đầu khoe khoang như Vương Phá bán dưa, “Đây gọi là Tụ Âm Châu, là bảo bối mà người nuôi quỷ yêu thích nhất. Ai lại ra tay hào phóng như vậy, dùng những bảy viên để bày trận pháp.”
*Ý nghĩa của câu “khoe khoang như Vương Phá bán dưa” có nghĩa là dù dưa của người ta có ngon hay không thì người ta vẫn luôn nói dưa của mình rất ngon.
"Cô chỉ bảo ta phá hỏng gương, nhưng lại không nhắc tới chuyện bảy hạt Tụ m này, thế nào, có thể đổi lấy bảy mươi cốc trà sữa được không?"
Kha Mỹ Linh tức giận vỗ đầu nó: "Ngoài việc ăn ra, mày còn có thể nghĩ đến điều gì khác hay không?"
"Ta cũng không phải con người, ăn mặc ngủ nghỉ, ta chỉ chú trọng ăn, chẳng lẽ cũng không được phép sao? Cô thử lấy một ví dụ, nhìn xem ta còn có thể phát triển theo hướng nào!" Vọng Đế Xuất tức giận trừng mắt nói.
"Ta biết rồi, người phụ nữ này, cô muốn độc chiếm bảy hạt Tụ m!"
Kha Mỹ Linh hừ một tiếng: "Mày không cảm thấy mình thân là một vị thần thú uy phong lẫm liệt, thì phải có năng lực xứng với cái tên đó hay sao? Bằng không lần sau mày nhìn thấy người tài ba nào đó, mày lại phải chịu thiệt thòi lớn!”
Vọng Đế Xuất tức giận đến mức quay đầu mổ lông trên người mình, "Kha Mỹ Linh, cô đừng coi thường ta! Nhưng mà, cô, cô cũng không thể quá coi trọng ta. Giữa các thần thú cũng có sự khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-505.html.]
Thần thú mà cô nói, họ đều là thượng cổ mấy vạn đến mấy trăm nghìn năm, thậm chí là lão quái vật mấy triệu năm, đương nhiên pháp lực của họ là vô biên. Sao có thể so sánh với một thần thú tự do ở trần gian mấy trăm năm, chỉ vừa mới nhậm chức là ta được?
Những lễ vật đáng lẽ phải có cũng không còn nữa, vậy thì ta lấy đâu ra pháp lực?"
Kha Mỹ Linh cũng đồng tình vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp mang tới một lọ gồm 50 viên linh thú đan mà cô đã luyện chế bằng nước linh tuyền.
Sản phẩm của linh tuyền rất tinh xảo, tốt hơn nhiều so với sản phẩm được bán trong không gian, thậm chí là sản phẩm trong hệ thống buôn bán.
Chỉ có điều nó lại không phù hợp với con người hay thú, chỉ có Vọng Đế Xuất và Cửu Vĩ Hồ có huyết thống Thần tộc mới chịu được.
“Này, đây là đan dược tao cố ý luyện chế cho mày." Kha Mỹ Linh không chút do dự lấy ra một phần linh thú đan mình luyện chế được cho chị dâu nhỏ, ngoài ra còn có chút pháp quyết linh thú, "Mày phải cải thiện sức mạnh của mình, cho dù cánh cửa lục giới đóng lại, chúng ta cũng không thể đảm bảo sẽ có kẻ mạnh nào bị bỏ lại phía sau.
Nếu gặp xui xẻo đụng phải hắn, rồi gây thù chuốc oán, chúng ta sẽ phải kết thúc trò chơi!"
Vọng Đế Xuất đã từng trải qua nỗi đau sâu sắc khi bị người khác áp chế.
Mặc dù nó tham ăn, nhưng nó không ngốc, tốt xấu gì cũng đã lang thang ở nhân gian lâu như vậy, cũng đã trải qua rất nhiều.
Nó cảm động nhận lấy đan dược và pháp quyết, mở lọ ra cảm nhận linh khí nồng đậm khiến nó thoải mái, cả người kích động không chịu nổi, còn thề son sắt nói: "Ta muốn bế quan một thời gian, chờ đến khi ta tiêu hóa được hết đan dược và pháp quyết này thì sẽ trở lại!”
Kha Mỹ Linh suy nghĩ một lúc, sau đó mở phòng luyện công trong không gian cho Vọng Đế Xuất dùng.