Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 493
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:25:55
Lượt xem: 79
“Em mà không đến thủ đô, anh sẽ phải ở lại đây khóc hu hu.
Còn nữa, anh đang ghen trước đấy à?"
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, trong lòng Tần Nguyên Cửu cảm thấy bất lực, nhẹ nhàng búng trán cô: "Anh đi đây, trưa anh đến đón em."
Kha Mỹ Linh nhanh chóng tìm thấy lớp học của mình, bên trong đã có rất nhiều bạn học.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn cô bước vào.
Mặc dù đồng phục trường rất đẹp, nhưng điều kiện sống của con người ở thời đại này rất kém. Ngay cả những cô gái trong thành thị, không phải ai cũng trắng trẻo, không bị bắt nắng. Đó là chưa nói đến những sinh viên từ dưới quê lên, da mặt sạm đen ửng đỏ, dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng không hài hòa.
Ít ai thực sự làm nổi bật được màu sắc vốn có của bộ đồng phục, nhưng cô là một trong số đó. Cô mang theo nắng mai của ngày đông cùng với nụ cười rạng rỡ, điều này sẽ trở thành ký ức sâu sắc nhất trong suốt thời đại học của mọi người trong lớp.
Kha Mỹ Linh cười vẫy tay chào họ, sau đó ngồi ở hàng cuối cùng theo thói quen.
Khi ngồi xuống, mở cặp sách lấy giấy bút ra, cô mới nhận ra có gì đó bất thường.
Các bạn cùng lớp đều đang quay đầu lại nhìn cô!
Trong tương lai, đại học sẽ trở nên phổ biến, về cơ bản sinh viên đại học có bảy tám phần là người sống tạm bợ, cô cũng là một trong số đó. Đến lớp điểm danh, ngồi ở hàng cuối cùng ngủ gật, hoặc ở bên dưới gặm bánh mì, bánh quy trong khi giáo viên giảng bài ở bên trên.
Nhưng sinh viên đại học hiện tại rất trân trọng cơ hội khó khăn lắm mới có được này, sự nghiêm túc đó có thể khiến trái tim học sinh cá biệt cảm thấy tội lỗi. Tất cả đều dồn lên ngồi những hàng ghế đầu, hàng ghế thứ nhất và thứ hai đều đã kín chỗ, tiếp theo là mấy hàng ghế trống, chỉ có một mình cô tùy tiện ngồi cuối cùng!
"Bạn học ơi, có phải bạn ngồi quá xa rồi không?" Một cô gái không khỏi cười vẫy tay với cô: "Lên phía trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-493.html.]
Kha Mỹ Linh cười, cầm đồ đạc của mình đi đến hàng ghế thứ ba.
"Bạn học, nếu không nhìn thấy bạn, mình cũng không biết bạn là sinh viên trong lớp chúng ta. Bạn là người địa phương hả, tại sao mình không thấy bạn trong ký túc xá?"
Một cô gái khác tò mò hỏi.
Kha Mỹ Linh có chút sửng sốt, giống như cô thực sự quay trở lại thời gian học đại học trước đây.
Lúc đó, cô che giấu thân phận là cô chủ gia đình giàu có, đăng ký vào một trường đại học loại hai bình thường. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại tốt nên thực sự đã quen được một vài người bạn tốt. Chỉ tiếc là khi mạt thế đến, cô đã hoàn toàn mất liên lạc với họ.
"Mình, chồng mình và các anh trai của mình đều đang học đại học, vậy nên chúng mình đã thuê một căn nhà." Cô cười trả lời.
Mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Hiện tại rất ít sinh viên theo học tại địa phương, phần lớn bọn họ đều rời xa quê hương, vậy nên có thể ở bên người thân là một điều vô cùng hạnh phúc.
Trước khi giáo viên đến, mọi người xung quanh đều giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Thật trùng hợp, hai cô gái ngồi hai bên Kha Mỹ Linh đều là người từ tỉnh đến. Một người là Hoắc Thành Phương sống ở phía bắc thành phố, người còn lại là Hạ Hải Phượng đang ở nhờ nhà cậu mình. Để thuận tiện cho việc đi học, hai người bọn họ đã chuyển vào ký túc xá nữ.
Dù sao thì cũng là những cô gái thành thị hào sảng và thoải mái, họ chính là người đầu tiên bắt chuyện với Kha Mỹ Linh.
Đúng lúc này, một vị giáo sư đeo kính ngoài năm mươi tuổi bước vào phòng.
Vừa bước lên bục, bà ấy đã cười kiêu ngạo, vẫy tay chào mọi người bằng tiếng Y: "Xin chào các bạn học, tôi tên là Triệu Vũ Gia, các em có thể gọi tôi là cô Triệu hoặc là Louise. Trong hai năm tới, tôi sẽ là giáo viên tiếng Y của các em, đồng thời cũng là giáo viên cố vấn của các em, chịu trách nhiệm về việc học tập, sinh hoạt và các hoạt động hàng ngày của các em…”