Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:18:41
Lượt xem: 83
Suy cho cùng thì căn nhà lớn như thế, nếu như cứ ở trong tay họ thì có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng!
Lúc đầu vì để có thể tranh được căn nhà kia, họ còn không tiếc hợp tác, muốn cùng nhau hưởng thụ kìa.
Cha Kha hơi khiếp đảm, ông không nhịn được nhìn con rể, các con trai, vợ, con gái và cha mẹ.
Ông luyện tập hai, ba tháng, có thể đấu với người tham gia quân ngũ năm năm sao?
Nhưng cha Kha nhìn thấy sự coi thường và chút oán hận ẩn sâu trong đôi mắt người tới kia rõ rành rành, ông là chủ một nhà, sao có thể cho phép bản thân lùi bước?
Hơn nữa, ông phải làm theo kế hoạch của con gái, phải vào trong đội bảo vệ của trường, đến một giáo viên thể dục đã giải ngũ mà cũng không giải quyết được thì ông còn mặt mũi nào mà ở lại trường nữa!
“Kha Khánh Nghĩa.” Ông cười gật đầu, chuẩn bị sẵn tư thế rồi giới thiệu tên mình.
Cuộc so tài giữa hai người đàn ông không phải cùng lũ trẻ chơi đùa.
Vương Vĩ Đạt đã giải ngũ nhiều năm kia vẫn còn giữ tác phong làm việc và nghỉ ngơi lúc trước, xem đám sinh viên như lính để huấn luyện, sớm, tối phải luyện tập, lúc nào cũng có thể tiến hành kiểm tra tất cả phương diện thể chất.
Theo lời ông ta nói thì sinh viên của viện thể dục không cần dùng não, nhưng cơ thể là cán bút của họ, một ngày cũng không được gác bút lại, còn phải dốc hết sức khai phá tiềm năng của bản thân, mà đây cũng là vì để sau khi tốt nghiệp, họ có thể dùng tư thái tốt nhất đảm nhận cương vị tương ứng.
Dù cho lúc còn trong quân ngũ, Vương Vĩ Đạt không phải người xuất sắc nhưng trong số giáo viên của viện thể dục, ông ta cũng đứng số một, số hai.
Ông ta đi đứng, phối hợp rất tốt, động tác nhanh, dứt khoát, gọn gàng.
Nhưng cha Kha ngày nào cũng được con rể rèn luyện với cường độ cao cũng không ăn chay, suy cho cùng ông luyện tập cùng năm thằng con trai, kinh nghiệm thực chiến phong phú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-477.html.]
Ánh mắt cha Kha lạnh lẽo, động tác của Vương Vĩ Đạt nhanh nhưng trong mắt ông, chúng như được tua chậm lại một nửa, ông luôn có thể trốn thoát một cách dễ dàng, sau đó thỉnh thoảng lại cho đối phương một chiêu.
Trong lòng cha Kha đã nắm chắc, cha Kha đối phó với ông ta càng thêm nhẹ nhàng, rất nhanh, ông đã hiểu rõ đường đi nước bước của đối phương, ông hung hăng túm lấy cổ đối phương, sau đó nhẹ nhàng lùi về sau một bước, cười khẽ: “Đa tạ.”
Đàn ông nhà họ Kha mặt mày thản nhiên, có điều tim phái nữ lại vọt lên đến cổ họng, nhất là mẹ Kha, bàn tay túm Kha Mỹ Linh của bà vã mồ hôi.
Không ngờ tới bình thường người đàn ông nhà mình hay đi theo bọn nhỏ khoa tay múa chân lại có thể đánh với người khác lợi hại như thế!
Trong mắt mẹ Kha mang theo sự sùng bái của thiếu nữ.
Đúng lúc đó cha Kha quay đầu qua, ánh mắt hai người chạm nhau...
Bà cụ Kha vui sướng trào nước mắt, quả nhiên bà ấy không nhìn lầm, một nhà thằng tư đều là rồng gác mình trên vịnh, chỉ cần có cơ hội sẽ có thể thăng thiên.
Vương Vĩ Đạt giật mình, nghe thấy tiếng vỗ tay của đám trẻ, ông ta đỏ mặt, thật đúng với câu nói tổn thương không lớn nhưng tính sỉ nhục cao.
Một người đã giải ngũ năm năm, hiếm khi bại trận như ông ta lại không đánh thắng nổi phụ huynh của một sinh viên dưới nông thôn.
Ông ta vẫn phải duy trì thể diện của giáo viên nên cười, lùi về một bên, nói với người bên cạnh: “Đào Tử, công phu của đồng chí Kha không tệ, ông cũng tới so tài chút xem?”
Vương Vĩ Đạt có kiên nhẫn nhưng đúng là võ công của ông ta không xuất sắc lắm.
Nhưng Lý Thanh Đào không giống thế.
Đã có đứa nhóc phổ cập kiến thức cho người nhà họ Kha: “Chú Kha, thầy Lý giỏi lắm đấy, thầy là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật tỉnh, đã từng lấy được giải quán quân môn tán đả do tỉnh tổ chức đấy!”
Trái tim vốn còn đang thả lỏng của cha Kha lập tức vọt lên.