Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 464
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:08:19
Lượt xem: 118
Mẹ Kha tự tay làm sợi mì, hai loại nước dùng một mặn một chay rồi kèm thêm hai đĩa dưa chua.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Vọng Đế Xuất đã hưng phấn vỗ cánh, tiếng vỗ vang vọng khắp nửa làng: “Thím, thím, cơm ngon, cơm ngon, chim muốn ăn!”
Mọi người đều ngứa tai vì tiếng ồn của nó.
Mẹ Kha mỉm cười nói: “Có phần của mày, thiếu ai cũng không thiếu được phần của Vân Bảo Nhi nhà ta.”
Kha Mỹ Linh sững người, quay đầu lại trừng mắt nhìn Vọng Đế Xuất thân chim tâm thú, nhỏ giọng nói: “Không được ăn nhiều, lương thực trong nhà có hạn!”
Vọng Đế Xuất rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, còn biết dựa hơi người, lúc này nó ngẩng cổ lên, nhỏ giọng đáp lại: “Ta mang khẩu phần đến, cô biết mà. Ta ăn thì tốn bao nhiêu chứ.”
Nói xong nó bay đến cạnh bàn, cười hai tiếng với mẹ Kha, bắt chước Cao Nham Quân đáp: “Cảm ơn thím.” Rồi một chân đáp đất, một chân cầm chặt đôi đũa, đưa vào miệng rất điêu luyện…
Mọi người đều phải kìm lại một câu, con chim này thành tinh rồi!
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu đưa Kha Mỹ Linh và ông Tiết, ông Triệu về nhà mới trước.
Nhìn cô gái đang sờ bụng mình thỏa mãn, anh thấy xung quanh không có ai, bèn nâng mặt cô lên hôn một cái thật mạnh.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông ập đến.
Đầu óc Kha Mỹ Linh ngơ ra, chưa kịp tỉnh lại.
“Cái đồ vô lương tâm này, em ở công xã Hà An không nhớ đến anh tí nào sao?”
Anh cắn vào chóp mũi cô.
Kha Mỹ Linh cau mày xoa xoa: “Anh tuổi chó à, hôn thì cứ hôn sao lại cắn em?”
Mắt Tần Nguyên Cửu không khỏi tối sầm lại, nếu như không phải tiễn người khác ra ngoài thì anh thực sự muốn bế cô vào phòng.
Để cho cô biết, câu này có ý nghĩa như nào đối với đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-464.html.]
Hôn thì hôn là cái gì? Cô đã chấp nhận mình trong thời đại này rồi à?
Tần Nguyên Cửu nén cơn giận trong lòng xuống, vén mấy sợi tóc lưa thưa bên tai sang một bên một cách dịu dàng bất thường: “Tối nay em cứ ngủ trước đi, anh không biết khi nào với về.”
Kha Mỹ Linh nheo mắt mỉm cười gật đầu, giá trị hòa bình hôm nay của cô đầy ắp!
Sau khi tiễn anh đi, cô đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy Vọng Đế Xuất đang nhìn mình chằm chằm.
Cô chê bai đẩy nó sang một bên.
“Hi hi.” Vọng Đế Xuất thấp giọng cười gian: “Còn trẻ tốt thật đấy, lúc nào cũng tình cảm tràn trề!”
“Mày chỉ là một con chim thì hiểu gì chứ?” Kha Mỹ Linh lườm nó một cái.
“Sao lại không hiểu, ta đã trải qua mười mấy đời hoàng đế, toàn bộ kinh đô đều thu vào tầm mắt ta, tối nào ta cũng thấy lều đỏ tung bay. Theo con mắt của ta, chồng cô cũng có thể lực tốt đấy, kích thích quá…”
Bị một con chim trêu ghẹo, cảm giác…
Kha Mỹ Linh nghiến răng: “Vậy còn mày thì sao? Thực chiến lần nào chưa?”
Vọng Đế Xuất sững sờ đến mức quên vỗ cánh, rơi thẳng xuống, khi còn cách mặt đất tầm ba phân nó mới nhếch nhác bay lên.
Vọng Đế Xuất ổn định thân thể, hừ nói: "Không phải ta không muốn chiến đấu, mà là trên đời này không có dã thú nào xứng đáng với sự uy phong lẫm liệt của ta!"
Kha Mỹ Linh kinh ngạc nhướng mày: "Không ngờ bây giờ mày vẫn còn trinh, chậc chậc, mấy trăm năm không đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, mày đúng là hỏng bét..."
“Ta, ta thà thiếu thốn còn hơn ẩu,” Vọng Đế Xuất tức giận vỗ cánh, “Tuy ta là thú vật, nhưng lại chung thủy với tình yêu, tuyệt đối không phải ăn chơi!”
Mặc dù nó đã mấy trăm tuổi, cũng đã nhìn thấy hết yêu hận tình thù trong nhà đế vương nhưng Vọng Đế Xuất vẫn ôm những ảo tưởng đặc biệt đẹp đẽ về tình yêu.
“Được rồi, mày cứ từ từ đợi đi.” Kha Mỹ Linh còn muốn ngủ yên nên không đả kích nó nữa.
Sau khi Hạ Hoa mới được thành lập, cánh cổng vào lục giới đóng lại, con thú ngu ngốc này đi đâu để tìm bạn đời?
Thời gian trong không gian của Kha Mỹ Linh được sắp xếp rất chặt chẽ, như thường lệ, cô bận rộn việc đồng ruộng và khu chăn nuôi trước, sau đó bào chế dược liệu, luyện đan, vẽ bùa, đọc sách,..