Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:05:45
Lượt xem: 112
Có điều xe mô tô lái rất nhanh, đường đất xóc nảy làm nó loạng choạng, vẫy cánh một lúc mới đứng vững lại được, khí thế của nó cũng biến mất nhiều.
Tần Nguyên Cửu cười chế giễu rồi không nói nữa.
Vọng Đế Xuất không dễ dàng gì mới trốn ra khỏi hai thầy trò thần kinh kia, không bị áp bức nữa.
Bây giờ nó lại có thể biến thành con vẹt được nói chuyện, nó có thể thỏa sức giải phóng bản thân: “Nghĩ tới lúc trước, bản tôn đây được hầu hạ...”
Kha Mỹ Linh ho liên tùng tục mấy tiếng, ngắt lời Vọng Đế Xuất sắp bị lộ tẩy.
Vọng Đế Xuất lập tức ngậm miệng, sửa lời: “Thôi bỏ đi, chim tốt không thèm đấu với ác nhân!”
“Vợ ơi, em định nuôi con chim ngốc này ở đâu? Lúc đi học cũng mang theo sao?”
Kha Mỹ Linh không nghĩ tới vấn đề này.
Có điều Vọng Đế Xuất đã lải nhải: “Sao lại hỏi nuôi ở đâu? Lẽ nào Linh Bảo Nhi có được ra rồi lại tùy ý bỏ rơi ta sao? Đương nhiên ta phải ở cùng với Linh Bảo Nhi rồi, đi học cũng phải mang theo!”
Nơi nào có Kha Mỹ Linh thì nơi đó không thiếu đồ ăn ngon, não nó có vấn đề đâu mà đi cùng người khác?
Kha Mỹ Linh bất đắc dĩ nói: “Xem đi, nó mọc cánh, em không quản được.”
“Vậy thì nhốt trong lồng.” Tần Nguyên Cửu không hề nể nang.
“Ha, ta biết ngay anh là ác nhân mà, trong lòng không có chút lương thiện nào!” Vọng Đế Xuất trực tiếp bay lên, vỗ cánh, muốn tập kích Tần Nguyên Cửu.
Tần Nguyên Cửu lạnh mặt, tay trái duỗi ra trực tiếp ném nó qua bên cạnh.
Kha Mỹ Linh bị dọa quay đầu lại nhìn.
Vọng Đế Xuất ngã trên đất, ngây ngốc bất động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-456.html.]
“Tần Nguyên Cửu, anh phát điên gì thế?” Kha Mỹ Linh kêu dừng xe, không nhịn được nhéo anh, tức giận hỏi.
Vọng Đế Xuất là thần thú, da dày thịt béo, không sợ cái này.
Nó bị dọa đần người ra, còn chưa phản ứng lại được thôi.
Nghe thấy lời Kha Mỹ Linh, nó đập cánh bay lên, giận giữ xông tới định tiếp tục tấn công Tần Nguyên Cửu.
Nhưng bất kể là tốc độ của nó nhanh như chớp, góc độ xảo quyệt thì đều không thể phá bỏ lớp phòng ngự của Tần Nguyên Cửu, nó bị ném ra đất hết lần này tới lần khác.
“Hai người quậy đủ chưa hả? Không thể dừng lại nói chuyện cho tử tế sao? Quân tử động khẩu không động thủ.” Kha Mỹ Linh hóng hớt một lúc rồi cạn lời khuyên bảo: “Còn quậy nữa là không về kịp bữa trưa đâu.”
Câu này thành công khiến Vọng Đế Xuất dừng lại: “Ai bảo anh ta ra tay nặng như thế?”
Tần Nguyên Cửu cười lạnh, không nói chuyện với nó mà quay qua nói với Kha Mỹ Linh: “Con chim này nhìn thông minh hơn đồng loại nhưng cũng rất nguy hiểm, chưa cần nói đến cơ thể to lớn, màu lông rực rỡ, rất dễ bị người ta nói đến mà chỉ cần thấy nó không phân trường hợp, không biết nặng nhẹ thôi anh cũng không yên tâm khi để nó ở cùng em.”
Kha Mỹ Linh khó hiểu, có điều cô vẫn gật đầu tán thành: “Vân Bảo Nhi có vấn đề về thẩm mỹ là thật, hoa hòe hoa sói kéo thấp đẳng cấp của em xuống.”
Đôi vợ chồng này nói xấu nó ngay trước mặt nó!
Vọng Đế Xuất cúi đầu nhìn, không bị gì đấy chứ, người Hạ Hoa ai ai cũng thích màu đỏ, lại còn có màu vàng tượng trưng cho sự tôn quý, xếp thành chữ phúc mang điềm lành, có gì không tốt chứ!
Tần Nguyên Cửu tiếp tục cười lạnh: “Hôm nay may mà anh lái xe, nếu như là người mới, nó tùy ý để cái đầu đơn giản to như hạt gạo chi phối, liều lĩnh lao xuống thì hai chúng ta chắc chắn sẽ xé nát người mất!”
Kha Mỹ Linh cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy, xe mô tô rất đắt, hơn nữa còn có người ngồi trên, xảy ra sự cố đúng là không dễ thu dọn...
Vọng Đế Xuất ngẩn ra, không phải chứ, nó chỉ cảm thấy Tần Nguyên Cửu không phải người thường, nếu không đầu nó có vấn đề mới quậy phá cùng với một người bình thường.
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch kia lại tin.
“Linh Bảo Nhi, cô đừng bị anh ta lừa.” Vọng Đế Xuất vội giải thích: “Người đàn ông của cô có phải người thường đâu.”