Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:52:20
Lượt xem: 98
Không biết hôm nay anh ta làm sao, có lẽ là do sợi dây trói chặt bỗng nhiên lỏng ra, anh ra cực kì cần một người để tâm sự.
“Nhiều bản lĩnh của tôi đều được học như thế đấy.” Nói đến đây, Tề Bán Tiên bật cười: “Thật ra xem tướng, lúc chuẩn lúc không chuẩn, đều là những lời người ta hay nói trên đầu môi, tin thì là chuẩn mà không tin thì không chuẩn.”
Anh ta bảo Kha Mỹ Linh giơ tay ra, rồi mượn ánh sáng yếu ớt nhìn một lúc lâu.
“Giữa hai lông mày của đồng chí Kha có nốt ruồi màu đỏ tươi, nốt ruồi này tương đối dài, lệch ở giữa hai lông mày, giống như cuộc đời bị cắt làm đôi ở giữa, là hai mặt âm dương hoàn toàn khác nhau.”
“Đường chỉ tay trên tay đồng chí Kha, dù là đường sự nghiệp, đường hôn nhân hay đường sinh mệnh đều có đoạn ngắt, loại này rất hiếm thấy, trong sách ghi chép những người như vậy, đại nạn không c.h.ế.t sau này ắt sẽ có phúc.
Xem ra trắc trở này cô đã vượt qua được, ngày tháng sau này sẽ suôn sẻ thịnh vượng.”
Kha Mỹ Linh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại sợ hãi, sợ rằng chuyện bói toán sẽ ứng vào người, bói cái nào đúng cái đó!
“Có điều.” Anh ta giơ cổ tay ra, bên trên có một nốt ruồi, nhưng khi lật bàn tay ra, ở mặt sau cũng có một nốt ruồi có cùng màu sắc, kích thước và hình dáng ở vị trí tương tự.
Thật trùng hợp là trên tay Kha Mỹ Linh cũng có nốt ruồi đối nhau như vậy.
“Trong sách có ghi chép, đây gọi là nốt ruồi li miêu hay còn gọi là nốt ruồi song sinh, đồng chí Kha đã bao giờ nghe về li miêu hoán đổi thái tử chưa?” Tề Bán Tiên chỉ vào nốt ruồi trên cổ tay mình hỏi.
Kha Mỹ Linh tò mò gật đầu: “Đã từng nghe qua, nhưng mà liên quan gì?”
“Nốt ruồi li miêu tượng trưng cho việc nhận con nuôi, còn tôi chính là người bị thay thế. Có điều, đồng chí Kha có phúc, người nhà cô đối xử chân thành với cô, có lẽ không cần lo lắng về mặt này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-425.html.]
Kha Mỹ Linh sửng sốt, cúi đầu nhìn đi nhìn lại hai nốt ruồi trên cổ tay mình.
Chắc không phải đâu nhỉ?
Cô nghĩ người nhà họ Kha đối xử với mình đều là sự nuông chiều xuất phát từ nội tâm, không phải con cái nhà mình, liệu họ có nỡ bỏ số tiền này ra không? Hơn nữa mười tám mười chín năm qua, chưa bao giờ lộ ra sự bất thường nào cả.
Cô cũng gật gật đầu: “Nốt ruồi chẳng qua chỉ là do sắc tố đen tích tụ, lúc trẻ con mới sinh trên người không có nốt ruồi, sau này lớn lên mới có. Chỉ có thể xem như tham khảo thôi.”
Nói chuyện một lúc lâu, Kha Mỹ Linh bắt đầu chỉ huy Tề Bán Tiên cầm d.a.o luyện tập với hình nộm cao su củ cải.
Cô đã thu thập dữ liệu của tất cả mọi người trong nhà, biết được phải dùng d.a.o cắt sâu đến đâu, ở đâu của mỗi người.
Vì vậy cô rất phối hợp với Tề Bán Tiên, dùng chiều dài lưỡi d.a.o để biểu thị độ nông sâu, dùng lòng bàn tay và ngón tay để đo vị trí.
Sau đó Tề Bán Tiên đã quen với cảm giác dùng cao cứa vào da và tập cách dùng móc câu để móc cổ trùng ra.
Đây chỉ là tiểu phẫu, chỉ trong một đêm hai người đã phối hợp rất ăn ý, vả lại bình thường Tề Bán Tiên vẽ bùa, chép sách, chế dược liệu, ngón tay linh hoạt rất dễ nắm vững những điều quan trọng.
Bọn họ hẹn nhau ngày mai sẽ diệt trừ cổ trùng của nhà họ Quý!
Lúc rời đi, Kha Mỹ Linh nhìn con chồn vẫn giơ tay ra đòi ăn, cô không nhịn được mỉm cười ném cho nó một viên đan linh thú.
Từ trước đến giờ cô không phải là kiểu anh hùng làm việc thầm lặng, làm việc tốt không để lại tên, cô bèn nói thẳng với Tề Bán Tiên: “Đây là đan linh thú, dùng một viên là ít một viên, hời cho nhóc này đấy, có lẽ lát nữa nó sẽ không thoải mái lắm, Nhưng sau khi nó hấp thu tác dụng của thuốc, tuổi thọ sẽ tăng gấp đôi, nói không chừng còn có xác suất nhỏ có thể đánh thức dị năng.”