Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:19:11
Lượt xem: 103
Cô vô cùng hiếu kỳ về Vọng Đế Xuất, nếu như cô bỏ lỡ cơ hội danh chính ngôn thuận để được tới nhà cô lần này, về sau nhiều chuyện hơn, việc này sẽ cứ thế bị trì hoãn.
Không nhìn thấy Vọng Đế Xuất, không hiểu về tình hình vận khí nhà họ Quý bị cướp đoạt, Kha Mỹ Linh bất an trong lòng.
Thế là cô trang điểm kiểu hoa đào cho mình để cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn.
Đợi cô thay quần áo, khoác chiếc áo khoác dày dặn màu xanh quân đội bên ngoài xong, cả người như co lại giống đứa trẻ, cô xách túi lớn, hưng phấn lao về nhà tổ.
Tần Nguyên Cửu vừa bận rộn làm việc xong, nhớ tới việc mình phải đích thân đưa cô tới xã Hà An, anh nhìn tình hình xung quanh rồi quay về.
Thấy vẻ ngoài xinh đẹp của cô, Tần Nguyên Cửu nhướng mày, cười lạnh: “Ồ, đồng chí Kha Mỹ Linh, em vẽ mày, trang điểm tinh tế, xinh xắn thế này để đến thăm họ hàng thật sao?”
Không phải đi xem mắt đấy chứ?
Kha Mỹ Linh vì sức mạnh tinh thần cạn kiệt khiến cả người lâng lâng, tư thế đi đường cũng không vững lại càng giống hoa đào đón nắng mặt trời.
Từ sau khi được Tần Nguyên Cửu dốc lòng dốc dạ ra bày tỏ, lá gan Kha Mỹ Linh lớn hơn nhiều, cô nghiễm nhiên xem tất cả lời nói, biểu cảm, hành động của anh là tình yêu, quan tâm và khen ngợi mình.
Đánh là thương, mắng là yêu, không đánh không mắng là thương yêu!
Nghe thấy lời khen của anh, Kha Mỹ Linh cười rồi gật đầu: “Vâng ạ, em cũng cảm thấy mình rất đẹp!”
Cô gái xinh đẹp mang theo vẻ yếu ớt, yêu kiều càng khiến người ta muốn thôi mà không được nhỉ?
Tần Nguyên Cửu bước lên, nhéo má cô chẳng hề khách sáo: “Nói em ngốc, em lại còn giận cơ?
Mau đi rửa mặt đi, rửa sạch sẽ rồi ngồi lên xe, tránh cho em bị người ta xem là người họ Quý, có đi không có về!”
Kha Mỹ Linh sửng sốt, ngây ngốc xoa mặt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-394.html.]
Kỹ thuật trang điểm đời sau rất lợi hại, nhất là con gái Hạ Hoa được thế giới xưng là thuật đổi mặt.
Cô có thể trang điểm mình thành dáng vẻ “mặt mộc” nhưng tinh thần cô không tốt lắm, mặt mộc như thế không thể cứu nổi tinh thần cạn kiệt của cô, thế nên cô mới vẽ cho đuôi mắt hồng hơn chút, kẻ mắt cũng rõ ràng hơn.
“Rõ ràng thế sao?” Kha Mỹ Linh lấy cái gương nhỏ trong túi ra, lưu luyến nhìn lớp hóa trang yêu tinh hoa đào hoàn mỹ vừa thanh thuần thoát tục của mình.
Nếu như không phải thời đại không cho phép, cô còn muốn dán hoa điền trên trán nữa.
“Tràn đầy yêu khí, em thấy sao?” Tần Nguyên Cửu thuận tay nhận lấy hai cái túi trong tay cô.
Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng sau đó vẫn bị sức nặng của hai cái túi làm cho kinh ngạc.
Nếu không phải thể chất anh khá tốt, e là xách một túi thôi cũng chật vật.
Kha Mỹ Linh thưởng thức dung mạo mình xong, sau đó đau lòng bỏ gương xuống, lao về phía nhà tổ.
Quả nhiên người nhà cô đều kinh ngạc đến hít sâu một hơi, sau khi ngắm nghía xong, mọi người bảo cô mau đi gỡ lớp trang điểm xuống.
Họ sợ cô cứ thế mà đi sẽ gọi về một đám con rể muốn sống muốn c.h.ế.t cho nhà họ Kha.
Thấy mọi người đều có phản ứng lớn như thế, cô chỉ có thể dùng nước ấm mà Tần Nguyên Cửu đã pha sẵn, lau lớp trang điểm tốn mất hai tiếng của mình đi.
Kha Mỹ Linh dùng xà phòng rửa mặt, để đạt được hiệu quả tẩy trang, cô chà nhẹ khiến khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn của mình đỏ bừng, rực sáng.
Sau khi lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bà nội Kha, mẹ Kha rưng rưng nước mắt, thì Kha Mỹ Linh ngồi trên máy kéo, vừa mỉm cười vừa vẫy tay với bọn họ.
Người vừa rời đi, mẹ Kha không nhịn được che miệng: “Haizz từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ con bé xa con lâu như thế.
Ngay từ khi con bé học cấp hai, các anh trai của nó đã thay phiên nhau lên công xã đưa đón nó.
Chờ qua năm mới, con bé phải lên thành phố học tập, chỉ chợt nghĩ đến việc con bé rời đi ba bốn tháng, lòng con lại quặn thắt!”