Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:17:54
Lượt xem: 81
Bởi vì sau lưng anh là vực sâu vạn trượng, bước sai một bước cái giá phải trả là tính mạng.
Mà sự xuất hiện của Kha Mỹ Linh đã khiến ý chí chiến đấu của anh tăng lên trăm phần trăm, nói khó nghe là con ch.ó có treo một khúc xương trước mặt, điên cuồng chạy đến c.h.ế.t cũng không hề oán giận.
Cô chính là khúc xương kia của anh.
Nhưng cô gái nhỏ này hoạt bát, tính tình khác người, một giây trước có thể đưa anh dạo chơi trên thiên đường, khiến người ta hận không thể đào tim móc phổi ra đối xử tốt với cô, một giây sau lại có thể cười hi hi đẩy người ta xuống vực sâu, cả người chìm trong đầm băng, lạnh lẽo đến mất đi tri giác, cũng mất đi hy vọng.
Yêu không được hận cũng không xong, Ứng Yến cũng không băn khoăn chuyện này nữa, thời gian hai người ở chung có hạn, chi bằng anh nắm chắc, đợi sau khi cô rời đi, anh sẽ nghĩ xem bước tiếp theo nên đi thế nào.
Có điều... Ứng Yến nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, khóe môi hơi nhếch lên, mới chỉ là đứa bé chín tuổi còn chưa trút hết tính trẻ con mà đã để lộ ra tà khí rồi.
Anh đã biết điều kiện cũng như thời gian cô xuất hiện, chỉ cần thử nghiệm thêm một lần nữa thôi.
Đám trẻ khóc lóc, giãy giụa nửa ngày mới phát hiện ra không có ích gì, ngược lại còn khiến bản thân mình ngã khó chịu hơn, da mặt mỏng manh cọ trên nền đất lạnh lẽo trơn trượt không có tác dụng gì.
Những kẻ bắt cóc kia còn cố tình làm nhục đám trẻ, trói chân tay người ta cẩn thận không phải được rồi sao nhưng bọn chúng sợ bọn trẻ giúp đỡ nhau nên họ trói tay đám trẻ ra phía sau, buộc gộp vào chân, lòng bàn tay hướng vào lưng, rất khó cởi ra, giống y như con lợn con vậy!
Hơn nữa đám người kia cũng chẳng thương xót cho đám trẻ chút nào, họ nhẫn tâm buộc dây thừng thật chặt, trong thời gian dài, tay chân đám trẻ bị tụ máu, sưng lên, đau đến tê dại.
Qua mấy tiếng sau, e là tay chân bọn nhỏ đều tàn phế mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-390.html.]
Đám trẻ lặng lẽ khóc, nhớ người thân, cơ thể be bé co lại, thậm chí mất đứa nhỏ còn dựa sát vào nhau như Ứng Yến và Kha Mỹ Linh để tìm kiếm chỗ dựa tâm lý, nom vô cùng đáng thương.
Kha Mỹ Linh nhìn, trong lòng không rõ có cảm xúc gì, cô quay đầu lặng lẽ nhìn Ứng Yến bàng quan như không.
Đều bằng tuổi nhau, những đứa trẻ khác được hưởng thụ gia đình ấm áp, có tuổi thơ tùy hứng, thú vị, không cần cố kỵ, thoải mái vui vẻ.
Nhưng còn Ứng Yến thì sao, anh còn nhỏ đã mất mẹ, mặc dù được người cha lắm tiền nhận về nhà nhưng chờ đợi anh là những âm mưu, tính toán chỉ xuất hiện trong phim hay tiểu thuyết.
Trên khuôn mặt trắng nõn của anh không hề suy sụp, mà chỉ có sự thản nhiên như tất cả đều được anh nắm chắc và nhìn thấu.
Phải huấn luyện trong bao lâu mới có thể sở hữu tố chất tâm lý thế này?
Kha Mỹ Linh không nhịn được nghiêng đầu dựa vai anh.
Mặc dù miệng cô đã bị dán băng dính lại nhưng dán không chặt lắm, cô vẫn có thể thì thầm với anh.
“Ứng Yến nhỏ, anh nhất định phải bình an lớn lên, sau đó khi tận thế đến, đi tìm em, em học năm hai ở đại học Bách khoa S. Em là hoa khôi của trường đó, rất dễ tìm.”
Nói đến đây, mặt mày cô vui vẻ, mang theo nhiều hoài niệm, cô cười: “Anh không biết đâu lúc đó em bị khiêu khích, đi đánh cược với người ta, nói không cần ỷ vào thân phận tai to mặt lớn của cha em là ông trùm ngành giải trí xuyên quốc gia, chỉ cần dựa vào sự nỗ lực của mình em cũng có thể đường đường chính chính thi vào đại học.
Mặc dù chỉ là trường loại hai nhưng đây là lần đầu em không dựa vào quyền thế trong nhà. Em ham chơi, giả làm nữ sinh bình thường, mỗi tháng khống chế sinh hoạt phí ở mức một nghìn rưỡi, phải biết là lúc đó em mua một cây son thôi cũng đắt hơn thế nhiều!”