Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:17:35
Lượt xem: 70
“Ứng Yến nhỏ, xin lỗi.” Cô thì thầm nói: “Em, em không nên nói anh như thế, cũng không nên trút giận lung tung.”
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh đứng thẳng, bất động như cột gỗ, cô hoảng hốt đứng dậy: “Ứng Yến, anh nói gì đó đi?”
Cô kéo góc áo anh: “Thực ra, thực ra em không hề hối hận khi gặp được anh, thật đấy!”
Kha Mỹ Linh đứng đối diện anh, nhón chân, tròn mắt, cố gắng thể hiện dáng vẻ chân thành của mình.
“Nói dối.” Ứng Yến nghiến răng.
“Không đâu, không nói dối thật mà!” Kha Mỹ Linh thử ôm lấy anh, trong lòng xót xa.
Lời này này phát ra từ tận đáy lòng cô, chỉ là một khi nghĩ tới anh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của mình, đợi sau khi mình cùng anh lớn lên, cô sẽ hoàn toàn từ biệt thế giới này.
Trong lòng Kha Mỹ Linh đau đớn giống như bị cây búa sắt gõ vào.
Cô ôm anh thật chặt: “Em hy vọng anh vui vẻ, hạnh phúc, đừng cô độc, đừng buồn bã.
Gặp được anh cuộc đời ngọt ngào của em mới có vị chua, đắng, cay, mặn.
Ứng Yến, anh đừng có bị những lời nói mang năng lượng tiêu cực kia của em ảnh hưởng. Nếu như, nếu như em thực sự ghét anh, mỗi lần gặp anh, em sẽ hận không thể cách anh tám trăm dặm.”
Ứng Yến lườm cô: “Thực sự, thực sự không ghét anh?”
“Không ghét, có ghét đâu, em thích Ứng Yến nhất đấy!” Thấy thái độ anh dịu đi, Kha Mỹ Linh lập tức tươi cười, gật đầu thật mạnh, hận không thể moi t.i.m ra để thể hiện thành ý.
“Thế, thế em hôn anh đi.” Ứng Yến cúi đầu, cả người như bị bao phủ bởi sự tự ti.
Kha Mỹ Linh không chần chừ, kiễng chân thơm lên má anh, mặt mày vui vẻ: “Thấy chưa, em dốt nhất là diễn kịch, yêu hận rõ ràng, người đáng ghét sao có thể xứng được tiên tử đây thơm chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-389.html.]
Bàn tay sau lưng Ứng Yến siết chặt.
Trước nay anh đều không thích từ bỏ hay khuất phục trước số mệnh, nếu cô đã có thể dùng cách vào mộng để xuất hiện trước mắt anh, điều này chứng tỏ giữa họ có trói buộc rất sâu.
Anh nhất định sẽ nghĩ cách để hai người quấn chặt cùng một chỗ.
Có thể có được cô nhiều hơn một phút, anh cũng sẽ không tiếc.
Cuối cùng cũng dỗ đại lão trở lại bình thường, Kha Mỹ Linh thở dài một hơi, không nhịn được quay đầu vả nhẹ vào miệng mình.
Cô biết rõ đại lão có tính tình thế nào, tại sao lại không biết điều mà làm loạn?
Người ta bảo ba tuổi định hình tính cách, Ứng Yến nhỏ mới lớp ba mà tính tình đã vặn vẹo giống đại lão đến chín phần rồi!
“Ứng Yến, chúng ta thoát ra kiểu gì đây?” Tay chân Kha Mỹ Linh đều được xoa bóp thoải mái, cô nhàn rỗi rồi lại bắt đầu lần mò khắp nơi, lôi ra được một ít bánh quy, bánh mì, sữa và đồ uống, ôm sang một bên vừa gặm vừa nhòm ra ngoài khe hở.
Ứng Yến đứng cạnh cô, nói khẽ: “Bây giờ trốn ra cũng vô dụng, nơi đây đồng không m.ô.n.g quạnh, đi nửa ngày rồi còn chưa thấy chiếc xe nào qua lại.”
“Đợi đến phố xá sầm uất rồi mới tính.”
Kha Mỹ Linh bất đắc dĩ gật đầu, không biết bản thân có thể nằm mơ bao lâu đây.
Mặc dù cô quen biết đại lão sau khi thành niên tức là lúc còn bé, anh sẽ trải qua cửa ải này an toàn. Nhưng cô vẫn lo cho anh, hy vọng có thể cùng anh tới nơi an toàn.
Những đứa trẻ khác cũng lục tục tỉnh lại, đợi chúng mở mắt ra, cảm nhận được tay chân bị trói, miệng bị dán băng, chúng đều sợ hãi, giãy dụa kịch liệt.
Ứng Yến kéo Kha Mỹ Linh về chỗ cũ, ngồi dựa vào thùng xe, nhân lúc đám trẻ kia chưa phản ứng lại, anh dán băng dính lên cho hai người, tay chân cũng được trói lại lỏng lẻo.
Kha Mỹ Linh ngoan ngoãn phối hợp, lúc anh trói cho cô, cô cười cười lấy lòng rồi thơm anh một cái nữa.
Ứng Yến tức giận trừng cô, mặc dù anh còn nhỏ tuổi nhưng đối mặt với bất kỳ nan đề hay nguy hiểm nào, trước nay anh đều không biết lùi bước, hơn nữa cũng không cho phép bản thân mình thất bại.