Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:55:43
Lượt xem: 73
Ông ta cầm chiếc đồng hồ lên để xác nhận đây là hàng thật, sau đó mỉm cười gật đầu đồng ý, còn ân cần viết cho cô một tờ giấy thế chấp.
Gia đình có thể mua một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn cho một đứa trẻ như vậy chắc chắn phải có địa vị rất cao. Ông ta không kết thân với người khác, nhưng tuyệt đối cũng không gây thù.
Kha Mỹ Linh nhận giấy thế chấp, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nhét giấy vào túi.
"Bỏ vào cặp đi, anh sẽ để mắt tới, làm như vậy an toàn hơn." Ứng Yến thoải mái nhận lấy, gấp lại rồi nhét vào giữa cặp sách.
Kha Mỹ Linh không nghĩ tới việc chuộc lại chiếc đồng hồ, cô chỉ muốn thử tất cả Hán phục ở trong cửa hàng.
Cô không chỉ mặc một mình, mà còn mặc đồ đôi với Ứng Yến.
Hai người có nhan sắc cao, nên mặc Hán phục như vậy sẽ mang lại cảm giác thời đại cho vẻ đẹp tinh tế của bọn họ. Vốn dĩ tỷ lệ quay đầu lại nhìn bọn họ là 200%, nhưng bây giờ đi đến đâu cũng có người vây xem chụp ảnh.
Ứng Yến lạnh lùng nói thẳng: “Tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, thân phận của tôi không thể bị lộ trên mạng, vậy nên mong mọi người xóa hết những bức ảnh vừa chụp. Nếu không tôi sẽ nhờ đội ngũ luật sư truy cứu trách nhiệm của mọi người!"
Mọi người bị anh dọa sợ, thấy cậu bé thực sự không vui, họ cất điện thoại đi với vẻ mặt lúng túng.
Thợ chụp ảnh đã chụp cho họ rất nhiều bức ảnh, nhưng phải đợi đến khi Kha Mỹ Linh mặc hết những bộ quần áo mình thích, cô mới luyến tiếc lấy ảnh rồi đi bắt cá.
Ứng Yến lặng lẽ đi cùng cô.
Bản thân cá nhồng bạc đã có tốc độ rất nhanh, cộng thêm hàng ngày phải chạy trốn để không bị khách du lịch bắt mất, điều này đã giúp chúng luyện được kỹ năng đặc biệt, dễ dàng thoát khỏi lưới cá của mọi người.
Kha Mỹ Linh ngồi trên tảng đá xanh, nhìn Ứng Yến xắn ống quần đứng trên chỗ nước nông, tập trung cầm lưới và nhìn chăm chú xuống mặt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-326.html.]
Cô mím môi cười khẽ.
Đa số khách du lịch đến đây là vì nghe đồn điều ước của mình sẽ cầu được ước thấy nên họ sẽ vô thức chọn những nơi ít người, cơ hội bắt được cá nhồng bạc cũng sẽ tăng lên.
Hồ nước bên cạnh rừng hoa đào rất rộng, xung quanh được bao phủ bởi những tán lá xanh tốt, khi du khách tản đi, hai người chỉ nghe thấy tiếng người chứ không thấy ai ở xung quanh.
Đột nhiên, khóe mắt Kha Mỹ Linh nhìn thấy một bóng đen đang lặng lẽ tiến lại với tốc độ cực nhanh.
Ứng Yến lúc này đang hướng mặt về phía hồ, không hề có chút cảnh giác.
Trong mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, khi người đó đi ngang qua mình, cô đột nhiên đứng dậy, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay trực tiếp xuyên qua cổ họng của người đó.
Máu tươi lập tức b.ắ.n ra, có hai giọt rơi trúng mặt cô.
Khuôn mặt Kha Mỹ Linh trắng trẻo tinh xảo, hai giọt m.á.u đỏ tươi càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp. Cô giống như yêu tinh hoa đào vô tình, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ và chửi rủa!
Ứng Yến bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen nằm ở mép hồ đang ôm cổ co giật, bên cạnh là yêu tinh hoa đào tràn ngập sát khí.
Cô đưa bàn tay trắng nõn mũm mĩm của mình ra, lòng bàn tay hướng lên trên, lộ ra một lưỡi d.a.o mỏng, sau đó nở một nụ cười ngây thơ, ngọt ngào nói: “Ứng Yến, em g.i.ế.c người rồi, phải làm sao đây?”
Dáng vẻ đó giống như cô chỉ là một đứa trẻ non nớt, không hề biết g.i.ế.c chóc là gì. Sự ngây thơ và vô cảm đan xen vào nhau, khiến cho người ta đau lòng khó tả.
Ứng Yến không nói gì bước lên phía trước, kiểm tra người đàn ông mặc đồ đen đã tắt thở kia.
Rốt cuộc là môi trường nào đã khiến một cô bé như cô có thể giải quyết sạch sẽ một người đàn ông có bản lĩnh như vậy?
Không, phải nói là cô của tương lai chẳng phải đã được anh bảo vệ hoàn toàn rồi sao?