Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:43:10
Lượt xem: 130
“Chúng ta hãy đóng cửa làm trong âm thầm. Không biết anh đã từng ăn những món này ở thủ đô hay chưa."
Tần Nguyên Cửu đứng thẳng người, dùng tay xoa xoa má của cô: "Sau này khi chúng ta đến thủ đô, anh sẽ mua cho em một bộ lò nướng để ở nhà, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!"
Người phụ nữ nào cũng có một phần lãng mạn tình cảm, vậy nên việc nướng bánh và cắm hoa gần như là những hoạt động phổ biến nhất.
Kha Mỹ Linh mỉm cười và gật đầu liên tục: "Được rồi, anh nhất định phải nhớ đó!"
Nếu như có thể tự mình làm được, cô sẽ không bao giờ đụng đến cửa hàng hệ thống. Giá cả ở đó rất đắt, đúng là muốn c.ắ.t c.ổ người ta.
Một người nghèo như cô không thể chơi được ở đó.
Sau khi tiễn người đi, Kha Mỹ Linh thoải mái nhìn điểm hòa bình hôm nay đã đầy ắp, cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.
Cô thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra ngoài.
Liên quan đến lợi ích thiết thân, người dân trong thôn làm việc rất tích cực. Đào kênh sớm ngày nào thì ngày đó sẽ có được ba bữa màn thầu, à không, thì vấn đề tiêu tưới có thể giải quyết sớm được ngày ấy.
Thế là trời còn chưa sáng, mọi người đã vác sẵn đồ nghề, đến nhà họ Kha kêu chú tư Kha ra ngoài làm việc.
Sau khi nhận được cuộc gọi, giáo sư kỹ thuật xây dựng của tỉnh đã nhanh chóng sắp xếp để những sinh viên xuất sắc của mình đến đây.
Sinh viên đại học được yêu cầu đi thực tập trong học kỳ cuối, một số sinh viên xuất sắc sẽ được đơn vị chủ động tuyển dụng sau khi thực tập. Số sinh viên còn lại hoặc là tìm việc ở những đơn vị phù hợp, hoặc là được đưa về quê để làm việc.
Sinh viên đi thực tập là để kết nối cuộc sống học đường với công việc, nhưng thực tập ở thôn Lạc Phượng thì khác, chúng gắn liền với việc phát triển tổ chức và mang tính công nghiệp. Vì vậy, thực tập ở đây có thể dát một lớp vàng vào hồ sơ của sinh viên, đi đến đâu cũng sẽ được mọi người săn đón.
Đương nhiên giáo sư sẽ gấp rút sinh viên yêu thích của mình đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-296.html.]
Những sinh viên kia không nói hai lời, lên chuyến xe cuối cùng từ tỉnh về thị trấn ngay trong ngày, cũng không hé răng bảo mọi người đi đón mà vất vả bôn ba đến tận tối qua mới tới nơi!
Bọn họ cũng vác theo công cụ, cùng thôn dân ra ngoài.
Đợi khi Kha Mỹ Linh tới nhà tổ, cô đã thấy một đám nhóc hai đến bốn tuổi lít nha lít nhít.
Dưới hiên nhà, bọn nhỏ díu mắt, rụt đầu ngồi thành hàng, tôi dựa vào anh, anh dựa vào tôi gật gù ngủ gục.
Bà nội Kha ôm hai nhóc con mới một tuổi đang khóc oe oe trong lòng.
“Bảo Nhi, cháu đến đúng lúc lắm, mau dẫn đám trẻ chạy đi. Bà gọi bọn nhỏ mấy lần mà tụi nó chỉ trả lời chứ không thèm dậy, lạnh thế này, ngủ tiếp dễ bị cảm lắm.”
Bà cụ thấy cứu tinh đến thì thở phào một hơi.
Kha Mỹ Linh gật đầu, cô đau lòng lấy sữa bột cho trẻ con tự mình điều phối trong túi ra rồi tìm tất cả phích nước trong nhà, quả nhiên trong phích đựng đầy nước nóng đã đun sôi.
“Keng keng keng!” Kha Mỹ Linh lấy thìa gõ cốc, một đám nhóc con giật mình tỉnh giấc.
Chúng dụi mắt, mũi còn thổi bong bóng, gương mặt đỏ hồng, giống hệt như vịt con xấu xí làm cô không nhìn tiếp nổi nữa.
Đám trẻ con trong nhà cô đều được chăm sóc chu đáo, hơn nữa cả nguyên thân lẫn cô đều không keo kiệt bôi kem dưỡng da cho tụi nhỏ để tránh bị nẻ nên mặc dù tụi nhỏ hơi đen nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Kha Mỹ Linh đặt cốc xuống, vỗ tay nói: “Đám heo lười này dậy đi, mau đến chỗ cô Ngu xếp hàng nào, chúng ta rửa mặt, lau tay cho sạch, sau đó ăn màn thầu, uống sữa nha!”
Lời của cô khiến tai lũ nhỏ dựng đứng cả lên, đừng nói màn thầu, chỉ cần nhọ nồi trộn với bột mì, bọn nhỏ cũng mong ngóng lắm rồi.
Cha mẹ anh chị đều bảo ra ngoài làm việc, khi về sẽ mang màn thầu ba bột cho chúng, màn thầu mềm mềm ngòn ngọt, không nghẹn lại ở cổ họng chút nào.