Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:38:56
Lượt xem: 121
Mẹ Kha cười trêu đùa con gái nhà mình: "Tiểu Tần, con bé nhà ta chưa trải sự đời. Lên đại học, nhờ con trông chừng nó nhiều hơn, đừng để nó bị người ta lấy đồ ăn ngon lừa đi mất."
Kha Mỹ Linh phồng má: "Mẹ, con thích ăn, nhưng con cũng có nguyên tắc. Con sẽ không bao giờ nhận bất cứ thứ gì của người lạ!"
Tần Nguyên Cửu cười nói: “Mẹ yên tâm, bữa nào con cũng sẽ cho cô ấy ăn no nê, đảm bảo không còn bụng để ăn đồ của người khác, cũng sẽ không ai có cơ hội lừa cô ấy đi mất.”
Ngay cả bà cụ cũng đến góp vui: "Bảo Nhi, cháu nên để mắt tới Tiểu Tần nhiều hơn. Thằng bé rất có năng lực, cũng có nhiều điểm tốt, cháu đừng để những cô gái khác lừa thằng bé đi mất.”
Kha Mỹ Linh dở khóc dở cười, cô hầm hừ hai tiếng, nghiến răng hung dữ nói: "Ai dám!"
Cướp cái gì cũng được, chỉ có đồ ngon là không được cướp, đó chính là giới hạn của cô.
Tần Nguyên Cửu không nhịn được dí trán cô, cười khẽ: “Đức hạnh!”
Vừa thấy người trở về, mọi người lập tức vây quanh, hỏi thăm anh đã đàm phán với lò gạch thế nào.
Tần Nguyên Cửu giật lấy quả cam từ tay Kha Mỹ Linh, chậm rãi bóc vỏ nói: “Hiện tại, công nghệ của lò gạch đã được cải tiến, nhiều lò gạch mới cũng đã được xây dựng, điều này đã giúp giải quyết những vấn đề trước đây.”
“Cháu nghĩ thôn chúng ta không thiếu người lao động, hơn nữa đất sét chất lượng tốt cũng có rất nhiều, chi bằng chúng ta tự mình nung gạch, ít nhất cũng có thể đáp ứng nhu cầu của bản thân.”
“Thực ra, nung gạch ngói không khó, chỉ cần chú ý đến chi tiết, chúng ta sẽ làm ra được những viên gạch và tấm ngói chắc chắn và bền bỉ. Nếu phương án này khả thi, thì mỗi hộ trong thôn chúng ta đều có thể xây được một ngôi nhà mới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-289.html.]
Câu nói này của anh đã khiến mọi người sững sờ.
Bà nội Kha là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh nói: "Không phải chứ, Tiểu Nguyên, ý của cháu là chúng ta có thể xây chuồng nuôi gia súc gia cầm mà không cần tốn một xu nào sao, nhà nào cũng có thể xây nhà bằng gạch ngói sao?”
Tần Nguyên Cửu mỉm cười gật đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Kha Mỹ Linh.
“Đúng vậy, chúng ta có thể tự giải quyết vấn đề của mình, nhưng cũng không thể để hợp tác xã ngồi không như vậy được. Vì vậy, cháu dự định sẽ đưa phần vật tư đó cho xưởng cơ khí, đồng thời mượn vài thiết bị lớn để đào và trộn đất, cuối cùng mượn thêm vài băng chuyền làm gạch, để máy móc thực hiện những công đoạn nặng và khối lượng lớn.
Cháu thấy nhiều ngôi nhà trong thôn chúng ta đã cũ lắm rồi. Hôm nào trời mưa, thì bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ. Hơn nữa, mái tranh và tường bùn rất dễ thu hút chuột, rắn và côn trùng. Khi đóng cửa lại, bụi đất li ti cũng sẽ rơi xuống nhà.
Nhà vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, không thích hợp làm nơi ở cho người lớn tuổi.
Lần này chúng ta có cơ hội, mọi người hãy tranh thủ thời gian rảnh rỗi nung gạch, đợi qua vụ mùa năm sau, chúng ta sẽ từ từ xây dựng từng ngôi nhà một!
Hơn nữa, nếu như có máy móc, chúng ta có thể lát một con đường bằng đá trong thôn, mở rộng và san bằng đường đi ra vào làng. Dù là lái xe hay đi bộ cũng có thể tiết kiệm sức lực, không lo bị lầy lội khi gặp trời mưa tuyết, như vậy không phải rất thoải mái sao?”
Người nhà họ Kha vô cùng phấn khích: “Thật… thật sự có thể làm như vậy sao?”
Nghĩ đến vẻ đẹp khi từng ngôi nhà trong thôn Lạc Phượng bọn họ được xây bằng gạch ngói hoàn chỉnh, những con đường được lát đá bằng phẳng ở trong và ngoài thôn, thành phố chưa chắc đã tốt đến như vậy!
Tần Nguyên Cửu mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi, vị trí đào đất sét có thể xây ao nước sinh hoạt, từ từ nuôi tôm nuôi cá, ngoài ra sỏi được đào lên cũng có thể dùng để làm đường.
Cháu thấy nhiều ngọn núi thấp của chúng ta có thể sản xuất ra đất sét chất lượng cao, vừa hay có thể san bằng được đồi núi, sử dụng những mảnh đất đó để canh tác hoặc xây nhà ở."