Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:37:42
Lượt xem: 90
“Haizzz, người đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà không tinh ý gì cả, không biết con gái nhà người ta có thích hay không.” Mẹ Kha vừa nói vừa suy nghĩ: “Tiểu Ngư Nhi, con nói xem, mẹ có nên đi theo nhìn một chút không?"
"Mẹ, mẹ cứ ở nhà đợi, cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên." Kha Mỹ Linh liên tục lắc đầu nói: "Đầu óc anh con phát triển muộn, mẹ đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm vài ba năm nữa không được sao?”
Mẹ Kha suy nghĩ một lúc, chỉ có thể bất lực gật đầu. Bà làm việc gì cũng lơ đãng, thỉnh thoảng lại âm thầm nhìn ra bên ngoài.
Đi đi về về giữa công xã và thị trấn cả buổi sáng, lúc Kha Nguyên Đại đến Tiền Trang mới chỉ hơn mười một giờ rưỡi.
Những người bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị thấy đến giờ ăn trưa, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thay phiên nhau đi ăn.
Họ chính thức được tuyển dụng làm nhân viên bán hàng, được hưởng nhiều phúc lợi và trợ cấp khác nhau. Bởi vì nhân khẩu ít, vậy nên không có nhà ăn, tất cả bọn họ đều phải cầm phiếu ăn trực tiếp đến các nhà ăn quốc doanh để nhận cơm.
Bữa ăn tiêu chuẩn gồm một mặn, một rau, một cơm và một canh. Mặc dù quan hệ giữa hai đơn vị rất tốt, mỗi ngày đầu bếp lại chế biến đồ ăn theo những cách khác nhau.
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng không phải cơm nhà, vậy nên
Lý Quyên Mai ăn nhiều sẽ dễ cảm thấy ngán.
Lúc này, cô ấy bắt đầu ghen tị với những đồng nghiệp ở gần nhà, hoặc có thể tự nấu cơm cho mình.
"Tiểu Lý, em đi ăn ở nhà ăn quốc doanh à? Hay là về nhà ăn cơm với chị đi?" Chị đại vẫn hỏi như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-285.html.]
Một cô gái thành thị tiêu tiền hoang phí, lại còn không biết nấu ăn. Có lần nhà ăn quốc doanh đóng cửa, Lý Quyên Mai đã mời mọi người về nhà ăn cơm.
Chỉ là một bữa cơm bình thường, kết quả cô gái này đã cho hẳn nửa cân thịt!
Từ đó trở đi, chị đại luôn nghĩ đến việc mời mọi người đến nhà mình để ăn cơm.
Tuy nhiên, Lý Quyên Mai không thích làm phiền người khác, mỉm cười lắc đầu nói: “Không cần đâu, chị Dương, em ăn không nhiều nên ăn tạm gì đó qua bữa là được. Đồ ăn mẹ em gửi cho em lần trước vẫn còn dư lại một ít."
Quả thực, người nhà của cô gái này mỗi tuần đều đến đây ít nhất một lần, mỗi lần đều mang túi lớn túi nhỏ, khiến không ít người bọn họ phải đỏ mắt ghen tị.
Ai bảo con gái nhà người ta có cha làm giám đốc bộ phận của hợp tác xã cung ứng tiếp thị, mẹ làm trưởng nhóm tài chính, còn anh trai thì làm nhân viên bộ phận thu mua. Người ta có quan hệ lớn như vậy, sau này thế nào cũng được đóng gói chuyển về thành phố thôi.
"Đồng chí Lý Quyên Mai có ở đây không?" Lúc này, một thanh niên cao lớn bước vào từ ngoài cổng, hợp tác xã lập tức trở nên yên tĩnh.
Cậu thanh niên có dáng người cao to vạm vỡ, đứng thẳng người ở giữa, khiến hợp tác xã vốn đã nhỏ bé bây giờ lại có chút chật chội.
"Tôi, tôi đây, xin hỏi đồng chí muốn gặp tôi để làm gì?" Lý Quyên Mai vừa nhìn thấy, trái tim lập tức đập thình thịch. Cô thầm nghĩ rằng người này cao to giống như một ngọn núi lớn, nhìn dáng vẻ cũng rất hung dữ, không lẽ là côn đồ đến đây để kiếm chuyện sao?”
Kha Nguyên Đại nghiêng đầu nhìn, thấy cô gái này có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt đẹp hơi đỏ lên, nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhăn và mềm mại ở trên núi.
Anh ấy nhớ lại lời dặn dò của mẹ và em gái, hít một hơi thật sâu để làm dịu đi những đường nét trên mặt, hơi khom người mỉm cười: “Xin chào, đồng chí Lý Quyên Mai, tôi là con trai cả của phòng bốn nhà họ Kha, ở thôn Lạc Phượng. Tôi tên là Kha Nguyên Đại, năm nay hai mươi ba tuổi, qua năm tôi sẽ đăng ký vào Học viện Tàu ngầm Hải quân trong tỉnh.”