Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:35:11
Lượt xem: 97
Kha Mỹ Linh cũng không khách sáo, cô gật đầu: “Vâng ạ, đúng lúc em cũng có chuyện cần tìm chị dâu.”
Lý Quốc Thắng vào xưởng dệt vải gọi điện thoại, chuyển liên tục hai, ba lượt mới nói xong chuyện.
Xưởng dệt cách đại viện không xa, Kha Mỹ Linh ăn ba quả cam, hai quả táo, năm quả chuối xong, Đông Nhị Mạch mới đạp xe về.
Kha Nguyên Đại cầm táo trong tay nhưng ngại không dám cắn.
“Đồng chí Tiểu Kha, là em thật sao!” Đông Nhị Mạch ném xe trong sân, chạy qua, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi ửng đỏ, hai mắt long lanh ngập ý cười.
Kha Mỹ Linh thấy được màu u ám trên người cô ấy đậm hơn lần trước.
“Chị dâu, em đến nhà chị làm khách đấy.” Kha Mỹ Linh cười hì hì đứng lên nói.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Đông Nhị Mạch đổi giày, cởi áo khoác, lấy một xấp vải hoa nhí xinh đẹp mềm mại từ trong túi ra: “Cái này là sản phẩm mới của xưởng đấy, bất kể là cắt ra may thành túi đựng tiền, túi xách, quần áo hay váy vóc, khăn tay hay dây buộc tóc đều rất đẹp.”
“Cho em mỗi màu một chút, đồng chí Tiểu Kha xinh xắn thế này, mặc gì cũng đẹp, dùng hết rồi thì lại nói với chị.”
Kha Mỹ Linh nhìn đống vải mới, trong lúc Kha Nguyên Đại bất lực giơ tay, cô vui mừng, liên tục cảm ơn đầy thành thạo.
Cô quay người nhét đống vải vào tay anh trai rồi mới kéo Đông Nhị Mạch, nghiêm túc nói: “Thực ra em đến nhà chị chủ yếu là muốn tìm chị.”
Đông Nhị Mạch cũng nghiêm mặt phối hợp, rửa tai lắng nghe.
Kha Mỹ Linh vốn muốn dùng chuyện mẹ Kha n Thục mang thai, trực tiếp lấy thuốc ra giúp Đông Nhị Mạch điều dưỡng cơ thể nhưng cô sợ nhà họ Lý hiểu lầm mình là lang băm nên cô chỉ có thể nói: “Từ nhỏ em cùng bà nội theo học một lão trung y trong thôn, hai năm nay mới xuất sư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-280.html.]
“Lần trước gặp Mai Tử và chị dâu, nghe được nỗi khổ của mọi người nên em đã phối thang thuốc, không ngờ tới bát thuốc kia bị bác hai em uống mất rồi, mọi người đoán xem sau đó thế nào?”
Đông Nhị Mạch và Lý Quốc Thắng nhìn nhau, niềm hy vọng kiên cường chưa bị dập tắt trong mắt họ tỏa ra ánh sáng, họ lắc đầu.
“Bác ấy được kiểm tra ra là đã mang thai rồi!”
Lúc này Kha Nguyên Đại cũng mở lời: “Là thật đấy, đồng chí Đổng đã hơn bốn mươi tuổi, đứa con nhỏ nhất cũng đã mười hai, họ vẫn luôn mong có con trai nhưng cố gắng nhiều năm như thế mà không mang bầu được.”
“Đồng chí Tiểu Kha, ý của em là...” Đông Nhị Mạch mím chặt môi.
“Em muốn xem giúp chị dâu.” Kha Mỹ Linh vẫn nói thẳng vào chủ đề chính.
Đông Nhị Mạch hít sâu một hơi, không cho bản thân có cơ hội suy nghĩ lung tung, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Được, đồng chí Tiểu Kha, bất kể là thành công hay không, vợ chồng chị đều sẽ nhớ ơn em.”
Kha Mỹ Linh cười xua tay: “Nói y như anh Lý ý, xem bệnh cho người khác cũng là chức trách của thầy thuốc nhỏ mà, có thể giúp anh chị, em rất vui.”
Cô kéo Đông Nhị Mạch ngồi xuống rồi bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết, đồng thời cô còn sao chép lại tình trạng cơ thể của Đông Nhị Mạch rồi nhập vào máy mô phỏng.
“Ơ?” Kha Mỹ Linh hiếu kỳ.
“Đồng chí Tiểu Kha, Nhị Mạch bị sao thế?” Lý Quốc Thắng không nhịn được tiến lên hỏi: “Hai vợ chồng anh đều đến bệnh viện làm kiểm tra rồi, bệnh viện ở thủ đô bọn anh cũng từng tới.”
“Nhưng báo cáo sức khỏe của bọn anh đều không có bất kỳ vấn đề gì, bác sĩ nói chuyện con cái không thể sốt ruột, phải thuận theo tự nhiên.”
Kha Mỹ Linh gật đầu: “Đúng thế, các chỉ số trong cơ thể đều bình thường nhưng tâm trạng của con người sẽ khiến các chỉ số kia bị d.a.o động, đúng là sẽ ảnh hưởng đến chuyện mang thai.”
Sau này bệnh vô sinh rất phổ biến, rõ ràng các phương diện sức khỏe của hai vợ chồng đều bình thường nhưng lại không thể sinh con, nhà có điều kiện thì đi thụ thai ống nghiệm, nhà không có tiền thì bị ép phải sinh bằng được hoặc là ly hôn rồi lại kết hôn.