Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 264

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:28:42
Lượt xem: 132

Trước khi phân phát vật tư, Tần Nguyên Cửu cầm mỗi loại vật tư một ít.

Anh hướng về phía đám đông báo cáo lại một cách đơn giản, nói sơ lược về cách mà mình bán thịt heo rừng từ một đồng tiền lên được bốn đồng tiền.

Mặc dù giọng nói của anh vẫn thường thường như vậy, thế nhưng thôn dân ở đây nghe thấy đều hăng hái sôi nổi, có lúc phấn khích còn ra sức vỗ tay.

Sau khi báo cáo xong, Tần Nguyên Cửu quét mắt nhìn đám người một lượt, sau đó nói: “Trước đó đồng chí Kha Mỹ Linh nhà chúng tôi đã đề nghị với thôn trưởng, tận dụng lợi thế tài nguyên giàu có ở cùng núi chúng ta, thành lập vườn trái cây và lập khu chăn nuôi.”

“Hình thức chăn nuôi này cũng rất thích hợp với mọi người, vừa có thể kiếm tiền cho tổ chức, các hộ các nhà còn có thể được phụ cấp.”

“Nước Hạ Hoa của chúng ta rất lớn, tổ chức không thể nào quan tâm đến từng người một được, vậy cho nên chúng ta phải tự nghĩ biện pháp giải quyết hiện trạng sinh hoạt nghèo khó trước mắt đã.”

“Không biết mọi người sẽ hưởng ứng hay không. Nếu mọi người cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, vậy thì tôi đề nghị hôm nay vật tư của chúng ta cứ phát một phần ba trước, số vật tư còn lại thì đổi thành các loại giống gà mầm, vịt mầm, ngan mầm, thỏ, dê hay tôm, cá cua tốt.”

“Đồng thời đặt mua dụng cụ, xây dựng phòng chuồng.”

“Tôi cũng sẽ giúp mọi người nói chuyện với bên lò gạch, xem có thể mua được gạch với giá thấp hay không…”

Đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong giây lát chưa thể quyết định chắc chắn được.

Một bên là lập tức có hơn ba mươi đồng tiền vật tư tới tay, một bên thì lại là một cách kiếm tiền phát tài lâu dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-264.html.]

Bọn họ là những người nông dân điển hình, không có bản lĩnh gì lớn chỉ có thể trông cậy vào trồng trọt sản xuất, nhìn trời mà ăn cơm. Bây giờ muốn để bọn họ đầu tư hai mươi đồng tiền để đầu tư vào chăn nuôi.

Bọn họ không có đủ can đảm…

Thôn trưởng không nhịn được cũng khuyên bảo mọi người: “Bà con à, những đồ vật này cũng coi như là mọi người lấy không còn gì. Chỉ là nhất thời gặp may, vậy bây giờ mọi người muốn tiêu xài trong chốc lát, hay muốn tiền đẻ ra tiền vậy?”

“Trước kia mọi người không có tiền, bây giờ có được tiền, dù cho có chăn nuôi thất bại, thật ra mọi người cũng đâu bị lỗ! Đây là một cơ hội tốt, nếu chúng ta có thể bắt lấy, nói không chừng có thể xoay người trở thành tập thể ưu tú của thị trấn, trong tỉnh, thậm chí là cả nước!”

“Hơn nữa giáo sư Tiết đã giúp chúng ta liên hệ với đại học Nông nghiệp trên thủ đô, giống mầm có chất lượng tốt sẽ được đưa tới nhanh chóng. Chúng ta mỗi người ra một chút sức lực, có khả năng thoát khỏi nghèo khó, nhà nhà đóng phòng gạch ngói!”

Các thôn dân không có nhiều kiến thức, ngày thường cũng gió chiều nào thì theo chiều ấy, thuận mưa theo gió, lúc này cũng được thôn trưởng cổ động kích thích, dường như nhìn thấy nhà mình cũng là nhà gạch ngói giống như của Kha Mỹ Linh.

“Thôn trưởng cứ coi như nhà tôi là một phần đi.” Bà nội Kha dẫn đầu hưởng ứng theo cháu rể: “Bảo Nhi nhà ta đóng góp thịt heo rừng, tất nhiên là muốn theo dự định tiền đẻ ra tiền lâu dài rồi.”

“Đồ vật sử dụng hết là không còn gì nữa, nhưng nếu đổi thành gà, vịt ngan, còn có thể nhặt trứng ăn, đều có thể bồi bổ cơ thể, bao nhiêu thứ không đổi được? Đây không phải như cái ngân hàng sao?”

Thôn trưởng cười nói chú ba Kha, cũng chính là người ghi chép ghi tên lại.

“Đúng, chị Kha Tam nói có lý, lần này chúng ta có nhiều đồ vật, chắc chắn có thể mở rộng hơn, đến lúc đó nhà mỗi người đều được nhận mấy con gà vịt dê hay thỏ, chỉ cần lấy ra ít đồ là đủ cho chi tiêu ngày thường rồi.”

Thôn trưởng vừa mới cùng Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Linh xác định lại một lượt chi tiết, sau đó quay đầu nói với đám người một lần nữa: “Mỗi nhà chúng ta phải có riêng một đỉnh núi nhỏ, xây nhà ở ngay trên đỉnh núi.”

Loading...