Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:23:12
Lượt xem: 137
Những căn bệnh này luôn quấn lấy ám ảnh ông ấy, giống như đang phải gánh gông xiềng nặng nề trên người tiến về phía trước, mỗi ngày đều tràn ngập khó chịu vô tận, bình thường không phải cấp tính nhưng khó giảm bớt, không thể diệt trừ tận gốc!
Đôi khi chúng lại đồng loạt bộc phát khiến ông ấy đau đến mức không thể rời khỏi giường.
Hôm nay ngâm mình trong nước thuốc và xoa bóp hai mươi phút xong, phần lớn gông xiềng trên cơ thể đã được trút bỏ, ông ấy cảm thấy thoải mái như sắp bay lên.
Tần Nguyên Cửu đứng lên, bước về phía trước.
“Y thuật của bác sĩ Kha thật sự rất xuất sắc.” Giáo sư Tiết nhịn không được khen ngợi, bước nhẹ nhàng quay một vòng tròn: “Bây giờ tôi cảm thấy cơ thể như trẻ trung hơn, hận không thể chạy hơn một trăm tám mươi dặm!"
Tần Nguyên Cửu gật đầu, bình tĩnh nói: "Y thuật của vợ cháu cũng không vững lắm, chỉ nghiên cứu một số bệnh hiểm nghèo phức tạp, còn lại đều là chó ngáp phải ruồi.
Có thể ông không biết, cô ấy chính là Phúc Bảo nổi tiếng trong thôn chúng cháu.
Nhưng đến gặp bác sĩ là một phần, vẫn nên chuẩn bị tinh thần đối diện thực tế. Ai biết được khi nào sự may mắn này sẽ ngừng hoạt động?"
Vẻ mặt của giáo sư Tiết và giáo sư Triệu cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, có lẽ lời bọn họ nói đã bị những người trẻ tuổi minh mẫn này hiểu nhầm.
Hơn nữa, bọn họ mới ở nhà họ Kha chưa đầy hai ngày, nhưng đã nghe được rất nhiều điều từ bà cụ chứng tỏ Kha Mỹ Linh là một người may mắn.
Mặc dù hai người bọn họ đứng đầu trong lĩnh vực khoa học, nhưng đều là người Hạ Hoa, ở thời đại này, khi nói về vận may, phong thủy vẫn phải kiêng kị không thôi.
Tần Nguyên Cửu tiếp tục nói: "Vợ cháu có tính tình đơn thuần, là người rất nhiệt tình, nhưng lại thích làm theo sở thích riêng, đôi khi có thể vô ý xúc phạm rất nhiều người. Hôm nay hai vị có thể lọt vào mắt cô ấy, cho nên cô ấy mới vui vẻ trị liệu cho hai vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-250.html.]
Thế giới rộng lớn, không có mạng sống của ai là quá quý giá. Dù người đó có liên quan đến hạnh phúc của hàng triệu, hàng chục triệu người thì cũng không nên vì thế mà ép buộc để vợ cháu mạo hiểm thể hiện mình.
Ngàn năm trước ông Hoa có thành tựu y học vĩ đại, nhưng lại bị hoàng đế ép chết. Sông dài lịch sử chẳng phải không hề đọng lại mà càng lao nhanh về phía trước sao?
Vì vậy, cháu mong hai người đừng nhắc đến tên vợ cháu quá nhiều trước mặt người ngoài.”
Giáo sư Tiết và giáo sư Triệu xấu hổ gật đầu liên tục, “Chúng tôi coi đó là điều đương nhiên. Đồng chí Tần nói đúng. Mọi sinh mạng đều bình đẳng.
Chúng tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng của bác sĩ Kha! Chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của đồng chí Tần và bác sĩ Kha."
Kha Mỹ Linh đỡ bà cụ bước ra ngoài, ánh mắt lóe lên.
Cô phần nào hiểu được tại sao trùm phản diện lại không giải cứu những nhà khoa học đó từ đầu, giống như sự phản kháng của nội tâm cô khi nghe được ý của giáo sư Tiết và giáo sư Triệu.
Trọng sinh đến thời đại này, Kha Mỹ Linh đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết liên quan, cô coi đây là cốt truyện, sau đó lấp đầy bằng những nhân vật, tình tiết bổ sung để biến nó một câu chuyện đầy đủ và sống động.
Số phận của mọi nhân vật đều đã được định đoạt, cô không muốn thế giới thay đổi quá nhiều vì sự can thiệp của mình. Thậm chí cô càng không muốn trở thành một đấng cứu thế, cô chỉ muốn dùng y thuật tuyệt vời để chữa lành và giải tỏa những hối tiếc của mọi người.
Kha Mỹ Linh là một người ích kỷ, muốn vượt qua nhà tù của mọi ràng buộc.
Cô là một con người nhỏ bé, cô phải sống cuộc sống của một công dân nhỏ bé, cô không vĩ đại đến thế, không vị tha đến thế, cũng không bao giờ thích làm những việc không cần thiết.
Hành động của cô thực sự đều dựa trên sở thích riêng, cô cũng có thể nói gió thành mưa!