Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:20:53
Lượt xem: 130
Hạ Hoa vĩ đại muôn năm...
Em gái không đáng yêu chút nào, bọn họ không thể nhìn thấy tình yêu trong trái tim của cô!
Mọi người nhìn các chàng trai cao lớn cường tráng một lượt, thấy vẻ mặt suy sụp buồn bã của bọn họ, nhịn không được cùng Kha Mỹ Linh cười trên nỗi đau của người khác.
"Các chàng trai, đã có cơ hội thi vào đại học thì các cháu phải xứng đáng với sự quan tâm của nhà trường và sự chăm sóc của em gái. Các cháu có thể tự chăm chỉ học hành không?"
"Đương nhiên rồi, chúng nó đại diện cho thôn Lạc Phượng và dòng họ Kha nhà chúng tôi kia mà!" Cha Kha nghiêm túc vỗ vỗ vai các con trai.
Lúc này, Kha Mỹ Linh từ trong túi lấy ra một xấp giấy đưa cho bà cụ: “Bà nội, đây là bài kiểm tra cho các cháu trai làm, hôm nay trước khi đi ngủ phải làm xong, tối mai sẽ chính thức học bài.”
Lũ trẻ con đang đứng xếp hàng xem cuộc vui cũng cứng đờ tại chỗ...
Kha Mỹ Linh nhìn vẻ mặt xót xa của chúng một lúc rồi trở về nhà với vẻ mãn nguyện, trên tay đầy đồ đạc.
Cô đi ở phía sau Tần Nguyên Cửu, nghịch ngợm dẫm lên dấu chân của anh, nhảy lên nhảy xuống. Tần Nguyên Cửu nhìn bóng người vui vẻ dưới ánh trăng nhàn nhạt in trên mặt đất, khóe môi hơi nhếch lên, dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy cô chán nản, tuyệt vọng, buồn bã quá mười giây.
Cô có khả năng miễn dịch mạnh mẽ với mọi cảm xúc tiêu cực, giống như mặt trời có thể xua tan mọi bóng tối! Thật khó có thể cưỡng lại một con người tỏa sáng như vậy phải không?
Hơn nữa, đối với những người như anh, từ nhỏ đã đứng trong bóng tối, đối mặt với mặt trời nhỏ chỉ biết ôm chặt suốt đời không bao giờ buông tay.
Tần Nguyên Cửu hơi cụp mắt xuống, bước chân dừng lại, người phía sau ngơ ngác đụng phải anh.
Kha Mỹ Linh không ngờ giá trị hòa bình của hệ thống lại dễ kiếm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-243.html.]
Chỉ cần dẫm lên bóng, giá trị hoà bình sẽ tăng lên, dẫm lên một lần là được hai điểm. Kha Mỹ Linh không khỏi vui vẻ đếm trong lòng: “Một xúc xích nướng, hai quả trứng kho, một túi sữa chua, một cái bánh trứng…"
Sau đó cô đụng phải…
“Sao anh không đi nữa?” Hai tay cô ôm lấy đầu, trán hơi đau, không có cách nào xoa được nên chỉ có thể bĩu môi nhíu mày.
Nhưng vì nể tình năm mươi giá trị hòa bình này, Kha Mỹ Linh nhẹ giọng hỏi.
"Chúng ta đi chệch hướng rồi." Tần Nguyên Cửu bình tĩnh quay người lại.
Cô thở dài, do bản thân mải giẫm lên dấu chân của anh, tự nhiên theo anh đến một con đường khác trong làng.
Mà họ lại vừa vặn dừng lại trước cửa nhà mới của phòng hai...
"Tại sao chúng ta phải bỏ tiền ra mua thịt trong khi mọi người ai cũng được chia miễn phí? Chúng ta không phải làm việc trên đồng sao?" Giọng nói sắc bén của bác gái hai vang lên.
Bác hai nhỏ giọng nói: "Bởi vì con bé bảy phát hiện ra đám lợn rừng kia."
"Nó phát hiện ra thì làm sao chứ, không phải có tổ chức sao? Tại sao nó nói cái gì thì là cái đấy? Chẳng lẽ trong cái thôn này không có công bằng công chính sao?"
"Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải ăn thịt!" Bác gái hai tủi thân nghẹn ngào nói: "Nếu trước đây nhà không có tiền ăn thịt thì cũng không sao, nhưng bây giờ có nghìn cân thịt lợn, cả thôn ngay cả trẻ con lẫn người già đều có, tại sao chúng ta lại không được ăn?"
"Ông Kha, ông không thể cứng rắn hơn được sao? Rốt cuộc ông có phải đàn ông không hả? Tại sao tôi lại kết hôn với một kẻ hèn nhát như ông chứ?"
Bác hai hét lên: "Đổng Hữu Lan, bà nói tôi là hèn nhát, vậy sao bà không đi tìm người khác đi? Nếu bà sinh cho tôi một đứa con trai, tôi còn phải khom lưng không ngóc đầu nổi trong thôn như vậy sao?”
“Được rồi, ông Kha, nói trắng ra là ông chỉ trách tôi không sinh được con trai cho ông thôi đúng không.” Bà ta sửng sốt một chút rồi bắt đầu khóc: “Tại sao tôi không thể sinh con trai? Ông hãy nhìn xem phụ nữ nhà người ta mạnh mẽ biết bao, những đứa trẻ từng đứa từng đứa lần lượt được sinh ra.”