Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:15:28
Lượt xem: 163
Kha Mỹ Linh bị chọc cười: “Nhân lúc còn chưa đi học, tao sẽ chăm chỉ huấn luyện cho mày.”
Mặc kệ con sói có hiểu hay không, cô tiếp tục phát huy đặc tính nói nhiều: “Mày xem mẹ mày tốt với mày như thế, cho mày nhúm lông trắng, so với các vua sói khác thì anh tuấn, oai phong hơn nhiều.”
“Mày thuộc về tự nhiên, thuộc về mảnh rừng này. Tao sẽ không ký khế ước với mày, hôm nay tao cho mày Linh Thú đan, chúng ta làm bạn bè, hy vọng mày có thể quản lý đám sói, đừng để chúng xuống núi làm hại gia súc, làm hại tính mạng con người.”
Vua sói chốc chốc lại hú lên.
Một người một sói nói chuyện nhiệt tình.
Kha Mỹ Linh không có cách nào kháng cự lại động vật vừa đẹp trai, vừa biết làm nũng, cô không nhịn được lấy thuốc viên bùa thanh não ra: “Thứ này có hiệu quả với con người, không biết nó có hiệu quả với mày không, có còn hơn không, cứ xem như kẹo mà ăn tạm vậy.”
Vua sói không khống chế được sự hưng phấn, nó lắc đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi được đút.
Kha Mỹ Linh cười nhét vào miệng nó: “Còn chưa biết tên mày nữa, có điều tao cũng không hiểu tiếng sói.”
“Mày xem tao rất có phúc khí, người khác gọi tao là Linh Bảo Nhi. Mày cũng có phúc khí, đỉnh đầu còn có lông trắng, chi bằng gọi mày là Tuyết Bảo Nhi nhé?”
Tuyết Bảo Nhi oai phong, cái tên này lại mềm mại, sự tương phản đáng yêu quá.
Vua sói vui vẻ nhai viên thuốc, cái đuôi vẫy quay lại.
Kha Mỹ Linh nói với nó như niệm kinh: “Tuyết Bảo Nhi, Tuyết Bảo Nhi... đều nói đọc sách trăm lần mới thấy hết nghĩa, vậy tao gọi mày là Tuyết Bảo Nhi một trăm lần, chắc chắn mày cũng có thể biết đây là chính mình nhỉ?”
Tần Nguyên Cửu đứng sau thân cây, nhìn thấy cô vợ ngốc của mình thực sự đọc Tuyết Bảo Nhi một trăm lần.
Ha, đúng là tùy tiện tìm một “đồ đáng yêu” địa vị cũng có thể cao hơn một người có giấy khen như anh.
Tổng cộng số lần cô gọi anh còn chưa được một trăm lần đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-230.html.]
Tần Nguyên Cửu không nén được, hung hăng trừng con sói ngốc kia.
“Tuyết Bảo, mày làm sao thế? Lẽ nào bùa thanh não có tác dụng quá lớn?”
Không biết vì sao, Tuyết Bảo đột nhiên co người lại đầy thảm thương.
Kha Mỹ Linh hơi lo lắng vuốt ve nó, dùng thần thức kiểm tra một lần nhưng không có gì kỳ lạ cả.
Tuyết Bảo khôi phục lại rất nhanh, nó vẫy đuôi mang theo sự dè dặt.
“Được rồi, hôm nay tao còn có việc phải làm, sau này sẽ tìm mày chơi.” Kha Mỹ Linh thấy thời gian hơi muộn rồi, cô vuốt lông nó rồi cười nói.
Cô đứng dậy, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng cây.
Tuyết Bảo ngẩn ra, sau đó điên cuồng đuổi theo, chỉ là chưa đuổi được bao lâu đã bị người ta chặn đường.
“Hú.” Nó cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người Tần Nguyên Cửu, nó co lại, quắp đuôi vào.
“Cái dáng vẻ không có tiền đồ này của mày, sao cô ấy lại nhìn trúng chứ?” Tần Nguyên Cửu hừ hai tiếng: “Đây cũng xem như là tạo hóa của mày, đợi ở đây đi, bảo vệ người dân dưới núi thoát khỏi sự tấn công của bầy mãnh thú.”
Nói xong, anh ngắt bừa một cành trên cây rồi vẽ lên không trung.
Cành cây kia tỏa ra ánh vàng xán lạn, quét qua nơi nào là để lại vết tích nhàn nhạt ở đó, đợi lúc Tần Nguyên Cửu thu lại, những vết tích kia nối lại thành một phù văn cổ phức tạp.
Ánh vàng của phù văn bùn lên, bay đến người Tuyết Bảo Nhi, ấn trên người nó.
“Trong phù huyết mạch này có m.á.u của thần thú bạch hổ bị phong ấn, đợi sau khi mày hoàn toàn luyện hóa được chúng thì có thể thu được thần lực và thần kỹ, cũng có thể khai thông linh trí.” Anh lạnh lùng nói: “Yêu cầu của tao với mày cũng chỉ có một, bảo vệ nhà họ Kha!”
Tuyết Bảo Nhi hơi nghiêng đầu, mặc dù nó không hiểu lời anh nói nhưng Tuyết Bảo Nhi có thể cảm nhận được sự thay đổi trên người mình, một năng lượng thần kỳ chảy vào trong m.á.u nó.