Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:18:30
Lượt xem: 279
Kha Mỹ Linh cười nhẹ, đưa tay lên miệng làm động tác suỵt với bọn chúng, sau đó nhẹ nhàng lấy những chiếc giỏ trúc trên lưng bọn nhỏ xuống, ném từng cái qua như ném vòng, mỗi một cái đều chụp được một con vịt hoang mập mạp không kịp phản ứng!
Những con vịt hoang còn lại sợ hãi bối rối đập cánh cùng nhau bay lên trời, còn lo lắng quay vòng kêu quạc quạc.
"Mỗi người một con vịt hoang, mấy đứa dùng dây thừng buộc vào, nếu không nó bay mất thì dì không chịu trách nhiệm đâu!" Kha Mỹ Linh hất cằm lên: "Đúng rồi, nếu lúc về chúng nó kêu ra tiếng, bị người khác phát hiện lấy mất thì dì cũng mặc kệ đấy!"
Bọn nhỏ gật đầu liên tục, sau khi Kha Mỹ Linh cởi dây thừng ra, đứa nào đứa nấy đều nóng lòng nhào tới mấy cái giỏ trúc.
Sau đó bọn chúng mở một khe hở trên giỏ trúc, nín thở chờ đợi, khi vịt hoang thò đầu ra thì dùng sức ngồi thật mạnh xuống giỏ trúc, lập tức đưa đám vịt hoang về chầu trời.
Lũ trẻ ôm giỏ trúc như bảo bối, chảy nước miếng nhìn những chú vịt trời mập mạp.
Kha Mỹ Linh lại buộc bọn trẻ vào dây thừng, nói rõ quy củ, sau đó dẫn bọn chúng đi sờ trứng vịt hoang.
Vịt hoang có nhiều tổ, tổ nào cũng có khá nhiều trứng, tổ ít thì bảy tám quả, tổ nhiều thì hơn hai mươi quả.
Bọn nhỏ thay phiên nhau nhặt trứng, mỗi tổ chỉ lấy đi một nửa, một lúc sau giỏ trúc của đứa nào cũng đầy.
Thấy còn nhiều tổ chưa đụng đến, lũ trẻ không chịu bỏ qua, thế là lấy lá sậy làm rất nhiều túi cỏ, buộc trứng vịt hoang thành một chuỗi ngang hông, trứng vịt hoang được bọc trong lá lau sậy dày dặn, không những có tác dụng bảo vệ trứng mà còn không dễ bị người khác kiểm tra!
Bọn trẻ không sợ chìm chút nào, mãi cho đến khi treo đầy túi cỏ trên người mới lưu luyến không rời bước đi, ngay cả thời gian nướng trứng vịt hoang cũng không có.
Là người trưởng thành duy nhất, đương nhiên Khả Mỹ Linh thu hoạch được nhiều hơn, bốn con vịt hoang bụ bẫm và một cái gùi đầy trứng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-23.html.]
Sắc trời tối dần, Kha Mỹ Linh vững vàng dẫn bọn chúng trở lại con đường nhỏ.
Bước ra khỏi đám lau sậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cởi dây thừng buộc quanh người vui vẻ bước vội về nhà.
Kha Mỹ Linh đột nhiên dừng bước, nghe thấy cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách, một lúc sau, có hai bóng đen vội vàng chạy ra nhỏ giọng hô hào kêu cứu.
Cô mím môi đặt cái gùi xuống: "Chắc là có người c.h.ế.t đuối, mấy đứa chờ ở đây, dì đi xem thử."
Trên người bọn nhỏ treo đầy trứng vịt, đi đường mất tự nhiên như chim cánh cụt.
Đứa bé lớn nhất kia nhìn trái nhìn phải, giấu cái sọt và trứng vịt trên người, cùng với của Kha Mỹ Linh vào đám lau sậy: "Một nửa các em ở lại trông đồ, một nửa còn lại về nhà gọi người đến giúp đi!"
Nói xong cậu bé lập tức chạy chậm đuổi theo Kha Mỹ Linh.
Không đến nửa phút, Kha Mỹ Linh đã lách mình đến bờ sông, dòng sông nơi này nước chảy xiết, một nhánh sông làm ẩm bụi lau sậy, nhánh kia róc rách tiếp tục chảy xiết về phía trước, dọc đường có vô số đá sỏi rong rêu, mấy ngày trước trời mưa lớn, chính là thời điểm nước sông chảy dữ dội.
Mà lúc này giữa sông có một thanh niên ôm chặt tảng đá, thân thể nhấp nhô theo dòng nước, bởi vì nước không ngừng xông vào mũi miệng, anh ta dần dần mất đi ý thức, cánh tay cũng đột nhiên buông lỏng, cả người vô lực như cọng rơm, không vùng vẫy mà trôi theo dòng nước!
Kha Mỹ Linh không chút do dự lao về phía trước.
Cô là một người có dị năng tốc độ, tố chất cơ thể lúc sử dụng dị năng đã được rèn luyện hết lần này đến lần khác, cho dù cô chỉ vừa chiếm lấy cơ thể này, cũng có thể sánh ngang với những người lính đặc chủng.
Kha Mỹ Linh vừa tóm lấy người kia thì bất thình lình có một âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
Cô dừng động tác lại, không kịp phân biệt thứ đồ chơi kia nói cái gì, đã nắm lấy cổ áo của người kia bơi lên bờ.