Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:24:03
Lượt xem: 191
Kha Mỹ Linh cười nhạo: “Tôi cảm thấy anh đứng nói chuyện không đau lưng à!”
“Gì cũng không có, làm sao để cho người vợ tương lai một cuộc sống tốt? Hiện tại anh đang mặt dày sống ở nhà vợ, cũng thẳng lưng quá nhỉ, những đồ dùng hằng ngày thì không hỏi đến, lại còn bày ra dáng vẻ văn vẻ thanh cao.”
“Vừa ngôn từ chính nghĩa, không nhận giúp đỡ từ nhà mình, còn vừa tự cảm thấy bị lăng nhục khi được nhà vợ chiếu cố, chuyện tốt trong thiên hạ được anh húp hết rồi à?”
“Để tôi đoán xem, chờ sau này anh có tiền đồ, không phải sẽ ruồng bỏ người vợ thất học, hai tâm hồn không đồng điệu, còn cảm thấy nhà vợ không tôn trọng anh.”
“Thế là anh sẽ tuỳ ý bày ra kế sách, huỷ hoại thanh danh cô dâu, mà trong ánh mắt đồng tình của người khác anh phải chịu oan ức để thành toàn cho cô dâu, cuối cùng kết thúc cuộc hôn nhân này, anh đi tìm người xứng đôi, khiến tất cả mọi người không thấy được chút sai trái nào của anh?”
Sắc mặt của Hoàng Phương Bân, hai chị gái và hai bạn học của anh ta vô cùng khó coi, bởi vì từng câu từng chữ mà Kha Mỹ Linh nói đều trúng tim đen của bọn họ.
Quả thực bọn họ cũng tính như thế!
Với những lời lập lờ nước đôi của Hoàng Phương Bân, gia đình và bạn bè anh ta cho rằng người con gái ngang ngược Kha Vân Nguyệt đã mắc câu, nắm chặt danh ngạch sinh viên công nông binh cho anh ta. Vì tiền đồ, tạm thời anh ta không thể không khuất phục.
Đợi đến sau khi tốt nghiệp, có việc làm, anh ta sẽ dần dần bỏ mặc Kha Vân Nguyệt, sống một cuộc sống mà bản thân mong muốn.
Bọn họ nghĩ Kha Vân Nguyệt gieo gió gặp bão!
“Đồng chí Kha, cô đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!” Hoàng Phương Bân tức giận nói: “Tôi chung thành với tổ chức, là một công dân tốt chấp hành pháp luật, tuân theo kỷ cương, tôi sẽ không làm ra cái chuyện vong ơn bội nghĩa đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-171.html.]
Hiện tại chuyện liên quan đến tương lai của anh ta, Hoàng Phương Bân không thể có chút do dự hay chùn bước nào.
Chỉ còn một bước cuối cùng, bằng mọi giá anh ta cũng phải tổ chức hôn lễ một cách thuận lợi.
Anh ta quay đầu lại, cúi đầu trịnh trọng nói với hai người chị: “Chị à, em biết rõ yêu cầu này của bản thân sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của các chị, nhưng vì hạnh phúc của nữ đồng chí khác, em cầu xin các chị có thể cho em mượn một chút tiền.”
“Đợi sau này em có việc làm, dù phải bán mạng em cũng trả lại cho hai chị.”
Hai chị nhà họ Hoàng vội vàng đứng lên: "Tiểu Bân, em đang nói gì vậy? Lúc em gặp khó khăn sao bọn chị có thể chỉ đứng nhìn? Chẳng qua là, khi ra ngoài bọn chị thật sự không mang theo nhiều tiền mà thôi."
Vừa nói, bọn họ vừa cùng các bạn học bên cạnh gom được năm mươi đồng, một chiếc đồng hồ đã cũ một nửa và một phiếu xe đạp.
Thực ra, kết hôn ở nông thôn, sính lễ mươi ba mươi đồng đã là có mặt mũi rồi, nhưng lại sợ có tấm gương trước mặt!
Nhìn thấy nhà trai miễn cưỡng như thế, trưởng thôn bọn họ còn buồn lòng vì những hành động gần đây của con gái, họ đành nói: “Chúng tôi chỉ là những người nông dân bình thường, không có năng lực, sính lễ đều dùng làm của hồi môn, rồi lại thêm vào một bộ gia dụng."
Cho dù như vậy trong vùng nông thôn này, trừ nhà họ Kha ra, phần sính lễ kia cũng coi như là độc nhất.
Nhưng Khả Vân Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, cô ta trực tiếp chạy ra: "Cha, chẳng lẽ vì con là con gái, nên con không thể hiếu thảo và chu cấp cho cha khi về già được sao?"
"Chỉ lấy một bộ đồ gia dụng để gả con đi? Nếu nhà chúng ta là một gia đình bình thường, con sẽ không nói lời nào, nhưng rõ ràng trong nhà chúng ta có..."
Cô ta còn chưa nói hết lời, trưởng thôn đã tức giận đến tát cô ta một cái: "Kha Vân Nguyệt, cuộc hôn nhân này là do mày chọn, ngay từ đầu tại sao chúng tao lại đồng ý chuyện này, trong lòng mày đều hiểu rõ!"