Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:23:43
Lượt xem: 217
Thế là thôn dân đều cười phá lên: “Đúng thật đấy, cái gì là phong tục thời xưa? Lẽ nào tam chuyển nhất hưởng, ba mươi sáu chân trong thành phố của bọn họ đều là nói chơi thôi sao?”
“Đừng cho rằng chúng tôi không ở huyện thành thì để mặc mấy người nói bừa. Sau này chúng tôi sẽ kéo người đi nghe ngóng thử lúc hai chị gái của đồng chí Hoàng đây lấy chồng đã làm thế nào là được rồi.”
Người nhà họ Hoàng bị nói đến mặt đỏ lựng.
Nhà họ Hoàng trọng nam khinh nữ, con gái gần như bị bán ra ngoài, sau này lại còn phải cam tâm tình nguyện hy sinh cho em trai.”
Có điều hy sinh cho em trai là đối xử tốt với em trai mình, còn ở trước mặt em dâu thì phải có thái độ khác.
Mấy người Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế lục tục kéo đến, sau đó nhao nhao nhảy lên tường.
May mà tường nhà trưởng thôn vững chắc, lại còn chèn mấy tảng đá, nếu không nó có thể đã bị mấy người họ đè đổ.
“Hoàng Phương Bân, cậu nói xem người nhà cậu có thể lấy ra được thứ gì đi, đừng có nhập nhằng mãi!” Kha Nguyên Vạn cao giọng gào lên.
“Đúng đấy, để mấy người quê mùa ở vùng khỉ ho cò gáy này xem xem phong thái của nhà cao cửa rộng nơi huyện thành nào, dù sao cũng thể ít hơn nhà họ Tần đâu nha!”
Mấy người đàn ông khác cũng nhao nhao.
Chị hai nhà họ Hoàng lập tức cười nói: “Chị cả tôi chỉ ngạc nhiên vì tập tục bày sính lễ của mọi người thôi, bình thường người huyện thành chúng tôi cưới gả, những chuyện sính lễ và của hồi môn đều do hai gia đình thương lượng riêng.”
Trưởng thôn cũng nhìn ra rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-170.html.]
Hoàng Phương Bân ăn nói có dễ nghe hơn nữa, làm việc có tử tế hơn nữa, chỉ nhìn vào thái độ của hai người chị gái anh ta, ông ta cũng biết người nhà họ Hoàng xem thường nhà họ Kha bọn ông.
Ông ta lạnh mặt: “Đã nói là hai ngày trước thương lượng chuyện kết hôn nhưng đến hôm nay các người mới tới.”
Chị hai Hoàng Phương Bân vẫn cười nói: “Chú Kha, không phải bọn cháu cố ý kéo dài, chuyện hôn nhân của em trai, cha mẹ cháu đều rất coi trọng, chỉ là mọi người trong nhà ai cũng bận, không đi được, phải đi học và trông nom bọn trẻ.”
“Vả lại, con người em trai cháu rất cố chấp, cũng cực kỳ trọng nghĩa khí, nói cái gì mà kết hôn không cần người nhà bỏ đồ ra. Có điều bây giờ nó xuống vùng quê để ủng hộ xây dựng nông thôn, nguồn sống cũng như mọi người vậy, có thể lấy ra được thứ gì chứ?”
Lúc này, Hoàng Phương Bân áy náy cúi mình hai lần với vợ chồng trưởng thôn: “Cha, mẹ, xin lỗi, bây giờ con không có cách nào cho A Nguyệt một cuộc sống tốt nhưng hai người tin con, đợi sau khi con học đại học xong, được phân công việc, toàn bộ lương con đều sẽ giao cho em ấy!”
“Cha mẹ cùng hai chị con đều sống ở huyện thành nhưng cái ăn, cái mặc, chỗ ở, việc gì cũng cần tiêu tiền, còn có cả đám trẻ phải chăm sóc. Một người đàn ông tay chân đầy đủ như con nào có mặt mũi xòe tay ngồi mát ăn bát vàng?”
“Cha mẹ cũng thấy con về quê mấy năm nay, chăm chỉ, cần cù lao động, là người chân thành, tử tế, không phải loại lười biếng, lươn lẹo. Hơn nữa con dẫn A Nguyệt đến nhà ra mắt là muốn cùng em ấy chung sống cả đời.”
“Vậy nên, mong cha mẹ hiểu cho con.”
Vừa nói những lời ấy ra, ai cũng không thể ép anh ta về nhà xin sính lễ của cha mẹ.
Vợ chồng trưởng thôn vô cùng tức giận, trước đây bọn họ nhắc đến chuyện này, Hoàng Phương Bân ậm ờ cho xong, chỉ nói đợi người trong nhà đến rồi cùng nhau bàn bạc. Bây giờ, trước mặt nhiều người thế này, anh ta lại bày ra dáng vẻ đó, là vì nắm chắc bọn họ cần thể diện?
“Hả? Vô liêm sỉ cũng có thể quang minh chính đại đến thế sao?” Kha Mỹ Linh lại kinh ngạc.
Đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế cười nhạo, những thôn dân khác cũng lắc đầu bĩu môi.
Hoàng Phương Bân nhẫn nhịn, nhìn Kha Mỹ Linh: “Đồng chí Kha, tôi thừa nhận nhà tôi chỉ là gia đình công chức bình thường ở huyện thành. Nhưng người có công việc là cha mẹ tôi, họ sinh tôi ra, nuôi tôi lớn, dựa vào cái gì mà còn phải cưới vợ cho tôi nữa?”