Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:23:00
Lượt xem: 209
Kha Mỹ Linh lôi chị dâu nhỏ ra khỏi phòng, chỉ liếc nhìn Tần Nguyên Cửu một chút rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Mẹ ơi, bây giờ con có thể đi xem lễ chưa?”
Mẹ Kha bực mình nói: “Biến, biến, biến, chưa thấy con nhóc nào hoang dã như con.”
Kha Mỹ Linh làm mặt quỷ với bà, cười hí hí rồi lại nhìn anh họ, sau đó nói: “Anh họ, anh không cần lo cho chị dâu em, có em đây rồi, ai cũng đừng hòng bắt nạt chị ấy.”
Chị dâu nhỏ đỏ mặt, bất lực nhéo má cô.
“Đừng, đừng mà, chị dâu nhỏ, hôm nay em trang điểm rồi đấy, đừng chà hết phấn lên tay chị.” Cô cười rồi né tránh, vui vẻ kéo người chạy ra ngoài.
Đợi cô chạy đi xa rồi, người nhà họ Kha lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía chú rể.
Mặt Tần Nguyên Cửu không cảm xúc, anh l.i.ế.m răng.
“Con nhỏ này còn chưa lớn, thích hóng chuyện, Tiểu Tần phải kiên nhẫn hơn chút.” Lão tứ cũng cười yếu ớt rồi nói.
“Chú, tính tình cô ấy thế nào, cháu hiểu rõ, không còn lạ lẫm nữa rồi.” Tần Nguyên Cửu nhếch môi, gật đầu.
Anh họ Thang Cẩm Hán bá cổ anh: “Tiểu Tần, vợ anh với em gái anh cá mè một lứa, ham chơi, em cứ xem như mình đang nuôi con gái ấy, còn có thể thế nào nữa, đành phải thương yêu, nuông chiều, dung túng thôi!”
“Đi, chúng ta cũng đi xem chuyện vui, nhìn xem thanh niên trí thức trên huyện thành hào nhoáng thế nào.”
Đám đàn ông nhà họ Thang cũng đi theo, để lại đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế ngước đầu lên ngóng.
Bọn họ còn đang khổ sở nghe theo sự chỉ huy của bà cụ, chuyển đồ đạc vào phòng rồi sắp xếp chỉnh tề, xong xuôi mới có thể đi.
So với nhà họ Kha mà nói thì nhà trường thôn khá buồn tẻ, nhưng vì có những trưởng thôn của thôn khác, người trong công xã cũng đến để xem lễ nên trong sân vẫn chật ních người.
Lúc hai người Kha Mỹ Linh đến, ngay cả sân cũng chẳng vào được.
Hai người cô không cao, nhón chân lên cũng chỉ nhìn thấy lít nhít toàn là đầu người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-168.html.]
“Dì ơi, ở đây, bọn cháu chiếm chỗ cho dì rồi này.” Đột nhiên một đám trẻ lớn tiếng hô lên.
Hơn nửa mọi người đều quay đầu nhìn qua.
Kha Mỹ Linh với Đào Vũ Sương che mặt, ngại ngùng dịch đến gốc cây táo ngoài sân.
Hộ nào trong thôn cũng trồng cây ăn quả nhưng giống không tốt lắm, quả đã chua chát, lại còn nhỏ nhưng có cũng hơn không. Bây giờ trên cành cây to đầy trẻ con, đám nhóc nhà họ Kha chiếm được chỗ có tầm nhìn tốt nhất, chúng bắt chéo chân, gọi Kha Mỹ Linh.
Đợi đến khi tới chỗ gốc cây, Kha Mỹ Linh và Đào Vũ Sương ngẩng đầu nhìn chân mình rồi lại nhìn thân cây thô ráp, cả hai phát sầu.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, hai nữ đồng chí như họ trèo lên cây, liệu có không tốt lắm không?
“Sao nào, bây giờ đã hiểu ra tác dụng của các nam đồng chí chúng tôi chưa?” Thang Cẩm Hán huýt sáo, bước lên xoay người Đào Vũ Sương lại, hai tay túm eo nhấc lên, chị ta còn đang sửng sốt thì người đã ngồi lên cành cây rồi.
Kha Mỹ Linh vui vẻ nhìn Tần Nguyên Cửu, giang hai tay ra, nóng lòng muốn thử.
Tần Nguyên Cửu đút tay túi quần, dáng vẻ làm như không thấy.
Kha Mỹ Linh tức giận, quay qua cầu cứu anh họ nhưng anh họ bất lương đã bỏ lại em gái, tự mình nhảy lên tường hóng chuyện.
Cô lề mề đến bên cạnh Tần Nguyên Cửu, giơ tay kéo áo anh: “Anh Cửu, giúp em đi.”
“Hử? Không tệ, còn nhận ra anh.” Tần Nguyên Cửu cười lạnh.
Trùm phản diện đều ngoài lạnh trong nóng vậy sao?
Kha Mỹ Linh cười hì hì: “Đương nhiên rồi, anh là anh Cửu thân yêu nhất nhất nhất của em mà...”
Có thể nói con gái biết làm nũng là người tốt số nhất, chỉ cần cô mở miệng, ngọt ngào dỗ dành người ta, có rất ít người có thể từ chối được.
Bàn tay đút trong túi của Tần Nguyên Cửu không khống chế được siết chặt lại, đôi mắt đen như mực nhìn xuống cô.