Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 166

Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:22:02
Lượt xem: 181

“Mẹ.” Kha Mỹ Linh không vui: “Con còn là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ đấy, có ai ghét bỏ con như mẹ sao?” Cô rất thông minh mà!

“Vâng, con là áo bông nhỏ tri kỷ, chẳng qua chỉ hơi lọt gió thôi.” Mẹ Kha cười: “Này, ăn táo khô đi, để mẹ ra xem bà ngoại con tới chưa. Mẹ thấy con với chị dâu nhỏ của con nói chuyện cũng hợp nhau lắm, đợi lát nữa để con bé vào chơi với con nhé.”

Kha Mỹ Linh bị nhét cho một hộp táo đỏ, lạc, phỉ, còn có cả long nhãn khô không biết mua ở đâu, ồ, gộp tất cả lại là “sớm sinh quý tử”?

Có điều cô cũng thích ăn các loại hạt, hoa quả với quả khô nữa, vừa g.i.ế.c thời gian, vừa thỏa mãn dục vọng ăn uống, đây là lựa chọn tốt nhất.

Không cho cô ra ngoài xem thì cô dùng thần thức đi hóng, có gì to tát đâu.

Hôm nay Tần Nguyên Cửu mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trong đám đàn ông bê sính lễ, anh cực kỳ nổi bật, vô cùng anh tuấn, đĩnh đạc.

Lồng n.g.ự.c anh cài một bông hoa đỏ rất lớn của chú rể, màu đỏ kia đã phá vỡ sự lạnh lùng trên khuôn mặt anh, lông mày, mắt và cả môi lộ ra niềm vui nhàn nhạt.

“Ngày nay và mai vất vả cho mọi người rồi, tối mai sẽ có đủ đồ ăn, rượu và thịt.” Anh cao giọng hô một tiếng.

Mọi người hưng phấn đáp lại.

Bởi vì Tần Nguyên Cửu bị phạt đến đây, họ hàng thân thiết đều không có, vì thế người đến giúp đỡ anh đều có quan hệ khá tốt với nhà họ Kha. Mà người nhà cô dâu trong sân nhà họ Kha, chỉ tính nguyên đám anh trai của Kha Mỹ Linh thôi cũng đủ nhiều rồi.

“Chú rể đến cửa tặng lễ!”

Cửa lớn nhà họ Kha được đóng lại, các anh trai giữ trước cửa, dùng thân hình chắn lại đám người bên ngoài đang muốn xông vào.

“Có lễ gì? Lễ không nặng, không cho mở cửa.” Đám đàn ông, phụ nữ trong cửa hét.

Người bên ngoài cười lớn rồi đồng loạt báo cáo: “Máy may, xe đạp, đồng hồ, radio đều đủ cả!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-166.html.]

Đồng hồ đã được Kha Mỹ Linh đeo trên tay, xe đạp với radio, máy may ở bên ngoài.

“Chưa đủ, những thứ đó chẳng hiếm lạ gì, còn có gì khác không?”

“Có chú rể, có tính không?”

Mọi người cười phá lên: “Nói như thể nhà người khác không có chú rể ấy, đổi thứ khác!”

“Không thể đổi chú rể đâu...”

Cũng không biết là ai ở bên ngoài trêu chọc khiến cho mọi người cười vang trời.

“Ti vi mười bốn tấc? Chú rể nói, mau để các anh trai của cô dâu mở cửa, mọi người đều có thể vào nhà xem ti vi!”

Người trong sân sửng sốt, sau đó mừng phát điên, chẳng cần biết cậu là ai, đám phụ nữ tiến lên, đẩy hết đàn ông nhà họ Kha với nhà họ Thang sang một bên.

Cửa được mở ra dễ dàng như thế...

Đám đàn ông mang sính lễ đến hét lên rồi nhấc đồ vào, ngoại trừ mấy lễ thường có ra, còn có một chiếc hộp các tông với hình ti vi minh họa, phía sau còn có sáu chiếc hòm gỗ nặng trịch.

Đặt sính lễ vào trong sân, bọn họ bóc chiếc hộp các tông, một vật mới tinh, sáng bóng lộ ra.

Thứ đồ trong chiếc hòm đỏ cũng khiến người ta thấy mới lạ không thôi, thế mà lại là vải với đủ màu sắc, chất liệu, quần áo bốn mùa được may sẵn đầy thời thượng, ưa nhìn, giày, khăn quàng, túi, gang tay, trang sức, sách, đồ dùng thường ngày, vân vân..

Chị dâu nhỏ chạy bình bịch qua, cười, ghé sát vào Kha Mỹ Linh: “Chồng em chu đáo quá, thế mà chuẩn bị đủ lược, gương, cân, kéo, thước đo, giày thêu hoa trong lễ nạp tài!”

“Đều ngụ ý vợ chồng bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, vinh hoa phú quý. Có thể thấy cậu ta thật lòng với em đấy.”

Loading...