Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:01:26
Lượt xem: 153
Kha Mỹ Linh cười lắc đầu: “Bà nội, cháu khai quang với cái bà nói không giống nhau.”
“Cái cháu làm giống như bà nói hay là ăn hạch đào để bổ não ý, cháu vẽ bùa để thông não cho tụi nhỏ!”
“Đầu óc là cơ quan phức tạp trên cơ thể con người, giống như miếng đất cả trăm nghìn mẫu, có thể trồng được nhiều loại cây nông nghiệp, nhưng con người vẫn chưa khai phá, lợi dụng triệt để chúng, chúng ta chỉ dùng được hai trăm cho đến tám trăm mẫu, người thông minh nhất cũng chỉ dùng được đến một nghìn hai trăm mẫu!”
“Vì thế khai thông thêm một chút đất đai là đủ cho đám nhỏ hưởng lợi cả đời này rồi.”
“Có điều cháu vẫn nói câu đó, cháu có thể làm được những chuyện này, nhưng khai khẩn ra rồi, bọn nhỏ có thể lợi dụng và duy trì hay không, tất cả đều dựa vào phương pháp, tự mình kiềm chế và chăm chỉ.”
Bà cụ cũng rất thông minh, chỉ là lúc nhỏ điều kiện gia đình không tốt, không có cơ hội đi học.
Nghe thấy cháu gái giải thích thẳng thắn, bà ấy gật đầu: “Cháu nói vậy bà cũng hiểu rồi.”
“Vừa nãy dọa bà sợ c.h.ế.t khiếp, bây giờ bên ngoài nghiêm trị phong kiến mê tín, cháu phải chú ý đấy, đừng để người khác tìm được lỗi sai.”
“Cháu cứ yên tâm, đợi mấy đứa đi học rồi, bà với ông nội cháu chẳng đi đâu cả, chỉ cầm gậy tre, trông đám cháu của nhà ta học hành.”
Kha Mỹ Linh đáp một tiếng, hùng hồn nói: “Trước khi cháu đi học, cháu phải bồi dưỡng bà thành một nhà giáo đủ tiêu chuẩn.”
“Đến lúc đó, con cháu nhà ta đều thi được vào trường học tốt, chắc chắn người khác sẽ mời bà lên diễn giảng.”
Bà cụ vừa nghe thấy thế, chân cũng run lên: “Một bà già như bà sao mà diễn giảng được?”
“Không sao, bà nội, luyện tập nhiều là được, cháu thấy bà rất có thiên phú về phương diện này!”
Kha Mỹ Linh cười vỗ lưng bà.
Hằng ngày, cứ đến tối, Kha Mỹ Linh không dám lãng phí thời gian để ngủ, cô ở trong không gian cố gắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-143.html.]
Cô gặm xong y phù sớm một ngày thì có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống sớm một ngày.
Vì thế, lúc linh lực được bổ sung đầy đủ, Kha Mỹ Linh lại vẽ bùa, đợi linh lực cạn kiệt, cô vừa ngồi thiền đợi linh lực hồi phục lại, vừa đọc sách y và nghiên cứu y phù.
Đợi khi tinh thần lực không chống đỡ được nữa, cô lại chăm sóc mảnh ruộng, học nấu ăn, chuẩn bị cho mình thêm chút đồ ăn.
Mặt trời từ từ lên cao, nhà lão tứ vang lên tiếng hú hét như khỉ đầu chó.
Đến cả đám đàn ông nhà lão cả với lão tam cũng kích động, chỉ biết “aaaaaaa....”
Kha Mỹ Linh vội ra khỏi phòng, nhìn bà cụ, hưng phấn bật cười, sau đó thu nụ cười lại, giả vờ như không biết gì cả, kinh hoảng chạy thẳng ra sảnh chính.
“Sao thế? Vừa mới banh mắt ra, gào cái gì mà gào?” Bà cụ hùng hổ gào lên.
Kha Nguyên Vạn nhảy lên, cười khúc khích ôm lấy bà cụ, thơm một cái rồi lại ôm lấy Kha Mỹ Linh, bình ổn lại, một lát sau mới nói: “Em gái, hôm nay trời đẹp thật đấy! Cái mặt nhỏ của em hồng hây hây, cái miệng nhỏ cũng hồng mọng...”
Những anh em khác cũng ra ngoài, bắt đầu cười ngốc nghếch với bà cụ và Kha Mỹ Linh.
Mọi người không hiểu ra sao, lo lắng không thôi: “Rốt cuộc mấy đứa làm sao thế, sao chẳng nói gì cả, không phải bị ma ám rồi đấy chứ?”
Đám đàn ông vẫn cười ngu, niềm vui sướng điên cuồng trong lòng nghẹn lại ở cuống họng khiến bọn họ kích động không biết nói gì.
Vẫn là ông nội lấy tẩu thuốc mới ra, gõ thằng cháu cả Kha Nguyên Hà: “Nói đi!”
Kha Nguyên Hà xoa cái lưng bị gõ đau, cười hí hí đầy ngốc nghếch, sau đó hét lên: “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, con, con có thể nhìn thấy màu sắc rồi!”
“Con không còn bị mù màu nữa!”
Kha Nguyên Hạ cũng giơ cái cốc sứ lên rồi gào: “Còn cũng nhìn thấy màu đỏ rồi, sau khi tốt nghiệp có thể công tác trong cục công an rồi!”
Kha Nguyên Đại cũng đỏ mặt, các cơ trên khuôn mặt đều run rẩy, không dám tin mà thì thào: “Con, có phải con có thể làm lính rồi không?”