Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:59:53
Lượt xem: 171
Cô chắp tay, thì thầm: “Anh ơi, nhắm mắt lại.”
Đợi đồ ngốc kia hoàn toàn tin tưởng nhắm mắt lại, Kha Mỹ Linh một tay dán bùa, một tay nhét kẹo, gọn gàng dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ!
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm, chắp tay, hài lòng rời đi.
Đi được nửa đường, Kha Mỹ Linh chạm mặt Kha Vân Nguyệt, hình như cô ta cố tình đợi cô.
Kha Vân Nguyệt mặc chiếc áo dạ lớn màu đỏ mua từ trên huyện thành về, quần ống đứng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao cao giống các cô gái trên huyện thành, dùng chiếc nở con bướm màu đỏ để buộc, trên chân là chiếc giày da mũi vuông màu đen.
Thấy Kha Mỹ Linh mặc quần áo cũ kỹ đi tới, cô ta vênh mặt lên cao hơn, phủi phủi quần áo, hất tóc, giơ móng tay được sơn màu hồng lên: “Haiz, người trong thành phố lấy vợ phải suy xét nhiều, mẹ chồng tôi với Phương Bân cứ nhất quyết kéo tôi đến tiệm mua quần áo.”
Đợi lúc cô ta giương mắt lên nhìn người, Kha Mỹ Linh đã đi xa rồi...
“Này.” Kha Vân Nguyệt tức giận giậm chân, chạy qua đó: “Kha Mỹ Linh, rốt cuộc chị dùng cách gì vậy, thế mà trở thành trung tâm dư luận, có được bảy danh ngạch thành sinh viên công nông binh?”
“Trong nhà chị thì có mấy người đầu óc sáng sủa? Có thể học được hết cấp hai đã là không tệ rồi, còn muốn học đại học, vậy chẳng phải là làm mất hết mặt mũi của người trong thôn Lạc Phượng ta sao? Lãng phí cả tài nguyên của tổ chức!”
“Đại học chẳng phải nơi cứ muốn là có thể vào, mỗi một học kỳ đều phải thi, thi không đạt thì không lấy được bằng tốt nghiệp!”
“Nếu không lấy được bằng tốt nghiệp, chi bằng các người để danh ngạch lại cho người có năng lực, nói không chừng người ta còn có thể niệm tình ý tốt này của mấy người, lo cho con cháu của mấy người.”
Kha Mỹ Linh bị sự ngu ngốc của cô ta làm cho bật cười, cô khoanh tay ôm ngực, đánh giá Kha Vân Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-138.html.]
Người kia lập tức tạo dáng với cô: “Như tôi đây này, chú tôi thường xuyên gửi sách cho tôi, nuôi dưỡng, làm giàu văn hóa của tôi. Tôi đến đại học học chuyên ngành văn học, nói không chừng còn có thể ở lại trường làm giảng viên đại học.”
“Danh ngạch của chị để lại cho tôi, tôi nhường chị thân phận nhân viên quản lý kho. Đến lúc đó ngày nào chị cũng ngồi trước cửa nhà kho, ghi lại tình hình sử dụng nông cụ của nông dân trong thôn, còn có thể lấy được sáu điểm chấm công!”
“Phụ nữ phải tự mình làm việc để kiếm điểm chấm công, nếu không đợi các anh trai chị cưới vợ rồi, ai nuôi chị?”
Kha Mỹ Linh cười: “Kha Vân Nguyệt, trời còn chưa tối đâu, cô đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à?”
“Ai mà chẳng có mỗi bằng cấp hai? Dựa vào chất lượng dạy học của công xã chúng ta, hai ta chẳng qua là chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
“Hơn nữa, chúng tôi không phải đồ ngốc, dựa vào đâu mà phải đưa danh ngạch của mình cho người khác?”
“Thực sự không biết sao chú Khánh Hỷ lại có đứa con gái ngu ngốc như cô!”
Kha Vân Nguyệt tức không chịu được: “Ai ngu ngốc! Rõ ràng chính là chị, bản thân chị không nghĩ thông, muốn cướp đàn ông của tôi.”
Kha Mỹ Linh lạnh mặt: “Kha Vân Nguyệt, cô đóng cửa lại rồi đần độn cũng không sao, nhưng nhảy nhót trước mặt tôi là cô đang thèm đòn!”
Kha Vân Nguyệt nhìn trái nhìn phải, thấy nơi đây là chỗ ngoặt của con đường thông từ thôn ra sau núi, không có ai cả, cô ta hung hăng giơ móng tay dài ra rồi nhào lên, sắc mặt mang theo vẻ sung sướng trước nay chưa từng có:
“Tôi cho chị nói tôi ngu này! Tôi xem xem là ai thèm đòn! Xem tôi có cào c.h.ế.t chị không!”
Kha Mỹ Linh lặng im đợi người nhào lên, cô dán một lá bùa nói sự thật hai mươi bốn giờ lên người cô ta.
Giọng nói của cô nhỏ dần, mang theo âm luật ảo diệu: “Kha Vân Nguyệt, trong lòng cô đang nghĩ gì thì về nhà mà nói với cha cô. Ông ấy là trưởng thôn, có thể thỏa mãn yêu cầu của cô.”