Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:52:46
Lượt xem: 226
Tần Nguyên Cửu cười nhạo: “Đồng chí Kha nghĩ nhiều thật đấy. Mua quần áo là vì kiểu dáng trên trấn ít quá, vé vào rạp hát, sở thú với viện bảo tàng là do sở trưởng Tôn tặng.”
“Không chỉ em không muốn ngồi xe về luôn trong ngày, anh cũng muốn nghỉ ngơi.”
Kha Mỹ Linh trợn mắt nhìn anh: “Anh được săn đón thế sao, lúc nào người ta cũng muốn tặng anh vé?”
“Hết cách rồi, sở trưởng Tôn vừa nghe thấy anh muốn đến huyện thành, nói thế nào cũng phải nhét cho anh, là đãi ngộ của đơn vị cho nhân viên, cảm ơn hai người chúng ta có công thông báo.” Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ nhún vai, dáng vẻ anh vốn dĩ không cần rồi nhưng người ta cứ nhét cho anh bằng được.
“Nhà khách là nhà của công, có công văn của cơ quan ở đây, chúng ta không cần tốn tiền.”
“Nếu em không thích thì chúng ta không đi nữa là được.”
“Đi chứ, sao lại không đi.” Kha Mỹ Linh vội vàng giành lấy phiếu và công văn trong tay anh, đồ miễn phí mà, sao lại không cần.
“Lần này thôi đấy, lần sau đừng có chiếm lợi từ người khác nữa. Nếu không anh quen rồi, đợi đến lúc đi làm sẽ làm ra mấy chuyện như tham ô, nhận hối lộ.”
Tần Nguyên Cửu bực mình dắt cô vào hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Không thể không nói, hợp tác xã cung ứng tiếp thị của huyện thành rất đầy đủ, diện tích rộng hơn nữa còn cao đến ba tầng, hôm nay là lễ Trùng cửu, mặc dù không phải cuối tuần nhưng mỗi một quầy hàng đều có không ít người chen chúc.
Kha Mỹ Linh nhìn đồ bày trên giá hàng, không khống chế siết chặt tay, cuối cùng cô cũng có cảm giác đi dạo phố rồi.
Cô hưng phất chọc người đàn ông bên cạnh: “Đồng chí Tần, anh có mang đủ phiếu không?”
“Chỉ cần em không chuyển hợp tác xã cung ứng tiếp thị về nhà, chắc là cũng đủ.” Tần Nguyên Cửu gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-118.html.]
Cô nhỏ giọng hô lên một tiếng rồi kéo anh lẫn vào đám đông.
Kha Mỹ Linh đến khu bán quần áo ở tầng hai trước, mua mấy chiếc kẹp tóc, dây buộc tóc, chọn cho mình vài bộ quần áo, rồi lại chọn cho người trong nhà không ít vải vóc để mang về tự mình làm.
Vải kia cô muốn tự mình trả tiền và phiếu nhưng Tần Nguyên Cửu lại tiến lên thêm vào vài miếng vải: “Tiện thể làm giúp anh mấy bộ.”
Sau đó anh lấy hóa đơn rồi đi trả tiền.
Ở tầng một, liếc mắt nhìn qua đống đồ ăn vặt, Kha Mỹ Linh mỹ mãn cầm một túi bánh mật để gặm, Tần Nguyên Cửu theo sau, xách một đống túi lớn túi nhỏ nhưng vẫn phong độ ngời ngời, có hơi dọa người như cũ.
Bọn họ đến nhà khách cách đó không xa, tòa nhà nhỏ hai tầng màu đỏ, sàn nhà được trang trí bằng đá hoa, chân tường được sơn màu đỏ rượu cao ba phân, hành lang thấp và u tối.
Thấy cặp đôi đẹp mắt như họ, trong thoáng chốc, lễ tân đã lấy lại tinh thần, cười rồi hỏi: “Hai đồng chí muốn thuê phòng sao?”
Tần Nguyên Cửu ừm một tiếng, lấy giấy chứng nhận kết hôn, thư giới thiệu và công văn của cục cảnh sát ra.
Kha Mỹ Linh cười ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó đưa hai cô lễ tân xinh xắn kia quả quýt: “Chị ơi, quán cơm quốc doanh ở đâu thế ạ, chị có món nào ngon đề cử cho tôi không?”
Lễ tân chưa từng thấy nhà khách lại sáng sủa như thế, nhìn no mắt rồi, tâm trạng cũng tốt lên, cô ấy lộ ra hai lúm đồng tiền: “Ra khỏi cửa này, đi dọc đường đến đầu đường là được, qua hai ngã tư.”
“Đầu bếp của nhà ăn quốc doanh này chỗ chúng tôi tay nghề rất được.” Cô ấy hạ giọng nói: “Nghe nói là truyền nhân của mười đầu bếp nổi tiếng của Hạ Hoa trăm năm trước, bất kể là món mặn hay món chay đều nấu ngon vô cùng. Các lãnh đạo đến đây cũng thích lái xe đến đó đãi khách.”
“Hai đồng chí cầm tờ giấy này, đảm bảo muốn ăn món gì thì gọi được món đó.” Cô lễ tân viết chữ n lên tờ giấy, cười tủm tỉm đẩy đến trước mặt Kha Mỹ Linh: “Chị tôi làm việc ở đó đấy!”
Kha Mỹ Linh vội vàng gật đầu, nước bọt cũng ứa ra: “Chị còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, đợi lát nữa, bọn tôi mua một phần về cho chị nhé.”