TẠ A CẨM - Phiên ngoại 2 – Cả đời của cha Ngụy Chân + Phiên ngoại 3 – Ngụy Chân

Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:51:54
Lượt xem: 1,782

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai mươi bảy năm , mười sáu tuổi.

Vừa bước chân học đường, liền một nam sinh trong lớp quấy rối.

 

Tức giận, bỏ học luôn.

kiếp cũng học xong thạc sĩ — bỏ văn theo võ, về gia nhập Hoàng thành ty, Đô úy.

 

Hai mươi lăm năm , Phượng Dương công chúa tạo phản.

Ta phản ứng nhanh, lập tức đầu hàng.

Chiến thắng phong thưởng.

 

Người khác thì thăng quan tiến chức,

Còn — tiểu Hoàng đế ngắm nghía nửa ngày, chép miệng bảo:

 

“Tên đấy. Tiểu Đức Tử, đưa đến điện của Hoàng tỷ .”

 

“...”

 

Kiếp từng mơ ăn “cơm mềm” (*dựa dẫm nữ nhân),

Kiếp quả thực… ăn .

 

Phượng Dương công chúa hôm đó say rượu, cung nữ dìu về.

Nhìn thấy , ánh mắt nàng chợt ngẩn ngơ.

 

Nàng giơ tay sờ mặt , lẩm bẩm:

 

là mỹ nhân…”

 

Thế là chuyện cứ thế… thuận theo tự nhiên.

 

Hai mươi ba năm , hai mươi tuổi, con trai đầu lòng — Ngụy Chân.

 

Hai đời , đầu con, ôm lấy mà vui như điên.

 

Kết quả vợ đá văng:

“Ngươi định sinh con phủi tay bỏ ?”

 

May mặt dày mày dạn, cuối cùng cũng giữ chỗ trong phủ.

 

Con lớn lên từng ngày — càng lớn càng tuấn tú, thông minh tuyệt đỉnh.

Chỉ tiếc… thằng bé thích nữ nhân.

 

Không — là chính nó bảo thế!

 

Lần đầu sắp xếp cho nó một tiểu nha thông phòng,

Nó từ chối thẳng:

“Con thích nữ nhân.”

 

Ta và Phượng Dương suy nghĩ mãi,

Lại sắp cho nó vài tiểu công tử thông phòng.

 

Kết quả, nó trả về hết:

“Con cũng thích nam nhân.”

 

Phượng Dương đầu :

“Thế nó là giống gì ? Chàng năm đó... là chuyện ?”

 

Ta gãi đầu, nửa ngày mới dám :

 

“Ta… cũng thông phòng nào cả.

Chỉ là… bệnh.

Là loại… ai cũng thích.

Nàng ‘khiết phích tâm lý’ là gì ?

Chỉ cần thích… thì tuyệt đối đụng .”

 

May mà nó cũng quá chấp nhặt.

 

Ba năm , Ngụy Chân từ biên ải mang về một “nam nhân”.

 

Tên đó cực kỳ!

Vừa đen gầy, cà nhắc, cả ngày lẩm bẩm ngây ngốc.

 

Ngụy Chân kéo chuyện:

“Phụ , con thích .”

 

Ta phun một ngụm :

“Chết thật ! Nếu Phượng Dương con thành thế , chắc đ.á.n.h c.h.ế.t mất!”

 

Về , Phượng Dương quả nhiên .

Vì Ngụy Chân đòi xin chức quan cho tên đó.

 

Phượng Dương thử, nửa ngày, :

“Cũng tạm.”

 

Ta còn đang định phản đối,

Bị nàng trừng mắt lườm cho một cái, nín thinh.

 

Trên đường về, nàng rộng lượng với :

 

“Đó là một cô nương.

Là tiểu thư nhà quyền quý.

Dù nàng cải trang, nhưng dáng khoan thai, khi chữ rửa tay mài mực, cử chỉ ôn hòa lễ độ — đó là dáng vẻ của khuê tú đích thực.

Con trai chọn tệ… giống — chỉ hai con mắt!”

 

Tức c.h.ế.t !

Sống nổi nữa!

Ta … ly—”

 

“Hửm?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-a-cam/phien-ngoai-2-ca-doi-cua-cha-nguy-chan-phien-ngoai-3-nguy-chan.html.]

“…Ly… ăn một quả lê!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Phiên ngoại – Ngụy Chân

 

Lần đầu gặp Khánh Vận, là ở Tạ phủ. Khi , đến tìm Tạ Nghiễn, tiểu cô nương chỉ xa xa, lặng lẽ .

 

Năm nàng xuất giá, cũng mặt dự tiệc. Tiểu cô nương năm nào nay đến tuổi cập kê, vô tình lộ dung nhan, là một vẻ khiến kinh diễm.

 

Bữa rượu trở thành đề tài bàn tán khắp kinh thành,

Tạ Khánh Vận cũng trở thành cái tên nhắc đến.

 

Nàng dung mạo khuynh thành,

Lại ghen tuông,

Hơn nữa từng con nối dõi.

Ngay cả – kẻ vốn ít khi ngoài – cũng thấy lời đồn đôi ba .

 

Khi nàng hưu, vẫn còn ở biên ải.

Khi một loại binh khí lớn xảy trục trặc, lưu trấn thủ suốt một năm.

Nàng hưu, đưa về Nam Dương, trốn khỏi nhà ngoại…

đều .

 

Ta từng nghĩ sẽ gặp nàng tại biên quan.

Lúc bế nàng từ đám cháy , lau sạch mặt nàng thì cả sững .

 

Chỉ một ánh , nhận nàng.

 

Ta hoảng hốt, cho rằng bản lầm, vội vàng gọi Tạ Nghiễn đến.

Tạ Nghiễn nàng, hỏi :

“Người là ai?”

 

Ngay cả trưởng của nàng cũng nhận .

 

Ta ,

Tạ Khánh Vận lặng lâu, cuối cùng chỉ thấp giọng đáp:

 

“Tiểu nhân, Lâm Vô Đoan.”

 

“Cầm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.”

(Câu thơ gốc: Cầm sắt đầu năm mươi dây, từng dây từng phím nhớ xuân thì.)

 

Nhũ danh nàng là A Cẩm, gợi đến thế ,

Ta thực chẳng Tạ Nghiễn là giả vờ hồ đồ, thật sự ngốc nghếch.

 

Hắn mà tin nàng tên là Lâm Vô Đoan, còn tùy tiện chỉ cho nàng chỗ trong quân doanh để đến trình diện.

 

Ta ngoài mặt lạnh nhạt,

Trong lòng thấy…

Nàng nhận ca ca , cũng là lý do cả.

 

Về , chính giữ nàng bên .

Ngày ngày mang nàng theo cùng.

 

Khánh Vận đổi nhiều.

Không còn là cô nương rụt rè năm nào.

 

Nàng việc cẩn trọng, năng khiêm nhường, ứng xử đúng mực —

cũng trở nên dè dặt với tất cả .

 

Nàng luôn mang theo nụ ,

nhưng đêm đêm mộng mị yên.

Tỉnh dậy thường ngẩn ngơ, ánh mắt vô thần.

 

Cho đến một ngày, nàng bật .

Giọt lệ rơi xuống cổ tay — nóng bỏng như thiêu:

 

“Là thành thế ư?

Ta sinh vốn như thế…

Vậy còn thể gì?”

 

Ta cụp mắt đáp:

 

“Vào binh khí sở việc .”

 

Nàng sững .

Ngẩn thật lâu.

Sau cùng , ánh mắt sáng ngời.

 

2

 

Ta thích Khánh Vận.

 

Chỉ tiếc rằng nàng đối với , là ơn thâm sâu,

duy chỉ tình yêu nam nữ.

 

Nàng tán thưởng vẻ ngoài của ,

nhưng trong lòng vững như nước giếng thu.

 

Chung chăn chung gối, nàng chân thành khen:

 

“Đại nhân thật xinh .”

 

Nàng hiểu vì thở dài.

 

Ta cũng hiểu — rõ bản vì cớ gì si mê nàng đến thế.

 

Chắc bởi…

nếu thể lý giải , thì gọi là "thích" nữa .

 

 

 

Loading...