TẠ A CẨM - 7

Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:40:02
Lượt xem: 1,948

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huynh cau mày:

“Đừng xem mấy thứ tạp thư nữa. Nữ tử nên lấy *Nữ giới* trọng.”

 

Ta vẫn thích bám theo , vì là ca ca của

Cho đến khi, cho theo nữa.

 

Từ đó, cũng cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.

 

Về khi định , cầu xin .

Câu trả lời của khi , đến giờ vẫn nhớ rõ:

 

“Hôn nhân đại sự, là lệnh cha , lời mai mối.

Tất cả… đều là vì .”

 

Một câu “lệnh cha ”, một câu “lời mai mối” — còn thì ?

 

Hôn sự của , mà suy nghĩ của … chẳng lẽ đáng kể chút nào?

Tất cả… chỉ là vì ?

 

15

 

Hôm nghỉ lễ , vốn định theo đồng liêu uống rượu, nhưng kịp cửa thì đụng .

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp, thuận thế ngã lăn vài vòng.

 

Người vồ hụt, huýt một tiếng sáo, lập tức vài từ bốn phía ùa .

Ta nhanh chóng ôm đầu xổm xuống.

 

“Các vị đại hiệp, gì từ từ . Tiền của đều thể giao cả!”

 

“Phu nhân đùa , chủ nhân nhà chỉ mời phu nhân về một chuyến.”

 

“Ta về! Ta về liền! mấy ơn cất d.a.o …”

 

Ta gặp Tiêu Minh Cảnh.

 

Ta , đưa tay vuốt nhẹ:

“A Cẩm, tóc nàng rối .”

 

Ta ngoan ngoãn gì, chỉ nhẹ giọng:

“Vương gia.”

 

“A Cẩm, từng hứa sẽ đón nàng về. Nàng còn trở về ?”

 

“Gia, cần gì thế?”

 

“Còn giận ? Ta sai . A Cẩm, về .”

 

“Ta về. Ta vốn quý trọng tính mạng, nhưng nếu ngài nhất định đưa về, chi bằng g.i.ế.c .

Vương gia, Tạ A Cẩm c.h.ế.t , c.h.ế.t ở Nam Dương. Kẻ mặt ngài bây giờ, cả đời đến c.h.ế.t cũng chỉ là Lâm Vô Đoan.”

 

“Tạ A Cẩm, ở Binh Khí Sở chứ? Làm việc giữa đám nam nhân, nàng vui đến ?”

 

“Đương nhiên là vui. Ta hiện tại là Phó quan chính lục phẩm, mỗi tháng mười hai lượng bạc, một năm tổng cộng một trăm bốn mươi tư lượng.

Ta yêu quý đồng lương , yêu sự đầy đủ thiếu cơm ăn áo mặc .

Nó giúp còn sống trong lo sợ nhốt Phật đường, còn sợ hãi gian phòng tối om .

Nó giúp còn run rẩy vì kéo ngoài giữa đêm khuya, còn sợ tiểu nha của c.h.ế.t chìm trong chum nước.”

 

“Nay chẳng nàng đang nương nhờ Ngụy Chân đó ?

Thật sự tưởng e ngại ? Nếu một ngày còn ở đây, nàng tính ?”

 

“Ta sẽ ăn xin. Ta từng , sợ .

Vương gia, từng ngủ đống rơm, từng ăn cám chó, sống sót sợ.”

 

“Tạ A Cẩm, nàng hạ thấp đến thế?”

 

“Vốn sinh như , để khác tùy ý sắp đặt, chẳng là thấp kém ?

Phó thác cả sinh mạng cho khác, chẳng là hèn mọn ?”

 

“Lúc nàng gả cho , là dáng vẻ tuyệt sắc khuynh thành.

Nay vì tự hủy hoại bản như ?

Về , bảo đảm cả đời lo cơm áo — chẳng ?”

 

“Để Vương gia giày xéo ?

Xin ngài buông tha cho .

Ngài bao lựa chọn, bao thê ,

Tạ A Cẩm… chỉ còn chính .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-a-cam/7.html.]

Nếu đến chính mà nàng còn đ.á.n.h mất… thì thật sự chẳng còn gì cả.”

 

Ta thấy sắc mặt ngày càng u ám, nhưng vẫn lui bước.

 

Hắn đột ngột vươn tay bóp lấy cổ .

 

Ngay giây tiếp theo, gõ cửa:

 

“Vương gia, đến đón của — Vô Đoan.”

 

Cuối cùng, vẫn là Ngụy Chân dẫn rời .

Đi một đoạn xa, mới thở phào.

 

“Vương gia … thực sự ý định g.i.ế.c .”

 

“Sợ ?”

 

“Không sợ. Ta mang ám khí tẩm độc theo .

Chỉ là… cá c.h.ế.t lưới rách, đến bước cuối cùng, tay.”

 

“Tốt. Có dũng, mưu.

Vậy thì ban thưởng cho ngươi — nghỉ tới huỷ bỏ.”

 

Ta giật :

“Vì ?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Nghe hôm nay ngươi vốn định cùng đến Vạn Xuân Lâu uống hoa tửu.

Gan to thật đấy.”

 

Ta im lặng.

Một lúc lâu , .

Thôi , ai bảo yêu công việc chứ?

 

Ta chạm mặt Tiêu Minh Cảnh vài nữa.

Kinh thành nhỏ hẹp, đôi lúc cũng khó tránh .

 

từ đó về , từng thêm một lời.

 

Ta nghĩ, khi đó đón về, e rằng để chính thất.

Ta hưu, còn tư cách .

 

Hắn chỉ nuôi ngoài phủ, ngoại thất.

 

Tình yêu của , cuối cùng vẫn mỏng manh đến đáng sợ.

 

Cũng may, cần yêu — bằng , thật sự đáng sợ vô cùng.

 

16

 

Trước đây khi Ngụy Chân còn là nữ, cứ ba ngày hai bận mò tới chỗ ngủ.

 

Chỉ cần cãi với cha , hoặc thúc cưới, là trốn đến phòng .

Thậm chí còn khá hưởng thụ, nhất quyết đòi ngủ giường , giường mềm hơn khách phòng.

 

Thỉnh thoảng ngủ khách phòng, lúc buổi đêm mệt quá lười dọn, chỉ đá một cái:

 

“Dịch trong, chừa cho ít chăn.”

 

Ta từng ăn xin, cũng quen nam nhân.

Huống hồ Ngụy Chân quả là một vị quân tử chính tông!

Ta thấy gì kỳ lạ, càng chẳng thấy gì.

 

hiện tại...

 

Nghĩ những gì từng , chỉ cảm thấy thẹn để cho hết.

 

Vốn cho rằng khi Ngụy Chân là nữ tử thì đời sẽ bao giờ tới nữa.

Không ngờ một đêm nọ, mò đến, còn mặt dày mở miệng:

 

“Lên đây thêm nước, thùng nước xa quá.”

 

“Đại nhân! Nam nữ thụ thụ bất !”

 

“Hửm? Trước đây gọi ngươi, ngươi chạy nhanh hơn ai hết.

Giờ … thì khi ngươi đúng là tưởng là nam thật ?

Lên đây thêm nước , nếu ngoài mắng đó!”

 

 

Loading...