Xu Xu cũng đại , nàng đại thượng bảng, cam lộ chỉ thể tăng thêm tinh lực cho .
Nếu thể dùng lâu dài thường xuyên như nàng, tai thính mắt tinh, năng lực học tập thật sự tăng lên, thể càng thêm thông minh.
thông minh còn dùng cái gì, cho dù trở nên thông minh mà chịu cố gắng học tập, tất cả vẫn là uổng phí.
Huống chi đại cũng dùng thường xuyên.
Cho nên cho dù mấy ngày trong cuộc thi tinh thần là ở trạng thái nhất, nhưng nghĩ là sẽ trúng cử, bởi vì khoa cử khó, nhiều thư sinh bắt đầu học tập từ nhỏ, mười năm gian khổ học tập cũng chắc thể , mà đại tứ thư ngũ kinh đều thuộc kỹ.
Nói cách khác đại căn bản học tập chăm chỉ, ngay cả bài thi cũng xong, thể trúng cử.
Tiểu Thạch Đầu Tống Ngọc Bách, mặt lộ vẻ khó xử, nhẹ nhàng một từ ‘’.
Nói cách khác Tống Ngọc Bách cũng thượng bảng, khảo trung.
Lão Quốc Công gia chút thất vọng, Cao thị đại phòng cũng nhẹ nhàng thở dài, chuyện nhi tử thi rớt, bà cũng đoán .
Đương nhiên Tống Ngọc Bách kết quả sẽ như , mỗi ngày tới trưởng học cũng chỉ ngủ, dụng tâm học tập, nếu thể trúng cử mới là thấy quỷ.
Tất cả đều chúc mừng Tống Ngọc Cẩn, Cao thị lặng lẽ với nhi tử, “Ngọc Bách chớ thương tâm, nếu trúng, cố gắng là .”
Tống Ngọc Bách nhạo một tiếng, rốt cuộc vẫn chút thất vọng, ngay cả mẫu cũng hiểu về .
Tống Ngưng Quân chúc mừng Nhị ca, thấy đại ca mặt buồn rầu, giống như mất hứng, tới ôn nhu an : “Đại ca, sang năm nhất định thể trúng cử.”
“Trúng cử cái rắm.” Tống Ngọc Bách nhấc mí mắt hèn mọn Tống Ngưng Quân, “Vàng thau lẫn lộn cũng dám chạy đến chuyện mặt .”
Hắn vốn tức giận, cảm thấy mẫu hiểu , lúc Tống Ngưng Quân cứ đụng đến mặt , là tìm mắng .
Sắc mặt Tống Ngưng Quân trắng bệch, nàng chỉ là an ủi đại một chút.
Nàng xiết chặt quyền, áp chế hận trong lòng, hốc mắt cũng đỏ lên, “Đại , , chỉ là an ủi an ủi .”
“Cút ngay, ai cần ngươi an ủi, chửi hai câu , nghĩ tới Tam ở nhà ngươi cha sinh của ngươi ngược đãi nhục nhã như thế nào!” Tống Ngọc Bách ghét bỏ , thật sự càng chán ghét Tống Ngưng Quân, cha nàng khó dễ huyết mạch phủ Quốc Công như , cũng cho nàng nếm thử tư vị Tam khi dễ mấy năm nay như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-87.html.]
Huống chi chỉ mắng nàng hai câu, cha nàng còn để Tam ăn no, thuở nhỏ việc hầu hạ cả nhà bọn họ, còn bẩn thỉu như thế nào.
Nếu nhà ở mặt , lúc sẽ đánh gãy chân bọn họ.
“Tống Ngọc Bách!” Lão gia tử mặt xanh mét, vô cùng tức giận, lên từ ghế thái sư, “Ngươi là trưởng mà khi dễ như , thật sự là còn thể thống gì.”
Sắc mặt Lão phu nhân Thịnh thị cũng .
Tống Ngọc Bách dậy, sắc mặt lạnh như băng, “Nàng mà là của ? Ta chỉ là để nàng nếm thử một chút đau khổ mà Tam chịu đựng mấy năm nay ở nhà nàng .”
Thê tử Lương Chiêu Chiêu của Tống Ngọc Bách biểu tình thản nhiên ở ghế, căn bản nàng cũng lười quản trượng phu.
Nhà nàng thế thấp, cũng là thế gia nhà cao cửa rộng, là đích nữ phủ Lương Quốc Công, nhưng trưởng nữ, xem như thuở nhỏ định với Tống Ngọc Bách, từ nhỏ là con nhà sang quyền, vốn bất mãn với , cuối cùng may mắn, lớn lên tồi, khuôn mặt tuần, vóc cũng cao ngất, nhưng tính tình, thấy là phiền chán, chuyện đắn, cả ngày cùng đám hồ bằng cẩu hữu, chút quan tâm đảm đương nào cả.
Nghe thấy cãi với nhà cảm thấy buồn .
Nam nhân , một chút sở trường.
“Ngọc Bách ngươi chớ bậy!” Đại phu nhân Cao thị vội vã đến bên cạnh nhi tử, kéo một phen.
Sắc mặt Tống Ngọc Bách như sương, “Có gì thể, các ngươi, tự dối gạt , tiếp tục để con cá giả ở trong phủ sống cùng thiên kim thật, sớm muộn cũng gặp chuyện may.”
Dứt lời, quản sắc mặt trong phòng như thế nào, phất tay áo rời .
“Thật sự là nghiệt tử!” Lão gia tử tức giận nổi trận lôi đình, hôm nay là ngày vui thành như .
Hốc mắt Cao thị đỏ bừng, vì bà sinh một đứa con như .
Hôm nay rốt cuộc là ngày vui, lão gia tử cũng trách phạt trưởng tôn.
Lão phu nhân Thịnh thị còn ôm Tống Ngưng Quân n.g.ự.c an ủi, còn chờ ngày mai sẽ để trưởng tôn tới xin Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân nức nở : “Tổ mẫu, con, nếu là con rời khỏi phủ Quốc Công.”
Thịnh thị quát lớn, “Chớ bậy, là Ngọc Bách chuyện lung tung, tổ mẫu con thương tâm, hôm nay con về phòng nghỉ .”