Canh gà táo đỏ xong.
Cả phòng bếp đều là mùi canh gà thơm ngào ngạt.
Ngay cả Liêu sư phụ cũng nhịn lẩm bẩm : “Tam cô nương thật lợi hại.” Đều là chút món bình thường dân chúng ăn, nhưng hương vị cũng bình thường.
Trên thực tế trù nghệ của Xu Xu quả thực tồi, nàng từ lúc ba tuổi bắt đầu bận việc đồi hái táo, suốt mười năm, đều là nàng nấu cho mấy Trần gia ăn.
Còn cho thêm cam lộ, đương nhiên hương vị càng thêm ngon.
Canh gà nấu vô cùng hợp vị với táo đỏ .
Xu Xu bưng khay đồ ăn, tự bưng bát canh gà tới mặt thần y, nhu thuận : “Thần y gia gia, ngài dùng bữa.”
Phục thần y cũng khách khí với nàng, gật đầu, thương tiếc liếc Xu Xu một cái, nhanh chóng ăn hết một chén, ăn quá nhanh, trán còn chút mồ hôi.
Phục thần thở một tiếng, dùng khăn lau sạch mồ hôi trán, “Đây là chén canh ngon nhất mà lão phu từng ăn.”
Xu Cu càng thêm nhu thuận , “Nếu thần y thích, Xu Xu thể cho ngài ăn mỗi ngày.”
Lời chút ý vị sâu xa, Phục thần y cũng ngốc, đương nhiên hiểu ý của Xu Xu, ông liếc Xu Xu một cái, : “Bây giờ vội, hãy tới Tứ của ngươi .”
Thôi thị mong học y của Xu Xu.
Cũng đoán Xu Xu bái thần y sư phụ, cũng chen , chỉ thể dẫn thần y qua viện của Ngọc Đình.
Lúc Tống Ngọc Đình ở trong phòng, thấy Bình An vội vàng chạy thở hồng hộc: “Chủ tử, Phục thần y trở , đang tới đây ạ.”
“Thật ?” Tống Ngọc Đình buông sách trong tay xuống.
Bình An gật đầu, “Có phu nhân, còn Tam cô nương cùng tới đây.”
“Thôi ngoài một cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-72.html.]
Khi Phục thần y cùng Thôi thị tới, Tống Ngọc Đình ở thềm nhà, Phục thần y đến gần thấy sắc mặt của Tống Ngọc Đình lên tiếng, ông bước nhanh đến mặt Tống Ngọc Đình, nắm mạch đập cổ tay , mặt lộ vẻ vui mừng, “Thuốc quả thực hữu hiệu với Tứ công tử, lão phu còn tưởng rằng ba năm mới thể chữa khỏi chứng bệnh của Tứ công tử, nghĩ hiệu quả nhanh như , sợ là cần ba năm, chỉ cần một hai năm thôi, chứng bệnh của Tứ công tử thể khỏi.”
Thôi thị vui mừng quá đỗi, nước mắt liên tiếp, việc bà mong đợi nhất chính là ấu tử thể kiện , thành gia lập nghiệp.
Ngay cả đuôi lông mày khóe mắt của Xu Xu cũng nhiễm ý , lặng lẽ đỏ đôi mắt, đời của Tứ nhất định sẽ .
Phục thần y : “Ta sẽ cẩn thận bắt mạch, điều chỉnh phương thuốc một chút.”
Đợi Phục thần y cẩn thận bắt mạch cho Tống Ngọc Đình, điều chỉnh xong phương thuốc cũng nửa canh giờ .
Phục thần y dặn dò: “Uống thuốc nửa năm, đương nhiên vẫn cần thuốc dẫn, nhưng thời gian dùng thuốc mỗi tháng sẽ giảm, Tam cô nương và Nhị công tử cũng thể lấy ít m.á.u hơn.” Thực tế Phục thần y cũng thấy thuốc hiệu quả quá mức lớn, mấy tháng bệnh trạng của Tứ công tử quả thật là cần ba năm mới thể chuyển biến .
Lần khám nhận cần hai năm nữa cũng thể khỏi hẳn, hẳn là Tứ công tâm tình thoải mái, lúc mới thể khỏi nhanh hơn.
Thật Xu Xu , đây là tác dụng của cam lộ mà nàng trộm cho Tứ uống.
Xu Xu đương nhiên sẽ để lộ bí mật về cam lộ, giả vờ như việc .
Tống Ngọc Đình bệnh tình khá hơn, cũng thật sự vui vẻ.
Phục thần y : “Không chỉ như thế, Tứ công tử ngày thường cũng nên để cho nô bộc giúp đỡ dạo quanh trong phủ, lúc thể ngươi hư tổn thể hành động, mắt bây giờ hơn, mỗi ngày thể rèn luyện nhẹ nhàng.”
“Đa tạ thần y, Ngọc Đình ghi nhớ.”
Đã đến buổi trưa, Phục thần y hội ở phủ Quốc Công dùng cơm trưa.
Sau khi xem qua cho Tống Ngọc Đình, đoàn về chính viện, Thôi thị để bọn nha dâng nước điểm tâm, bà tự tới phòng bếp dặn dò đồ ăn trưa.
Bọn nha dâng nước trái cây xong liền lui , Phục thần y liếc Xu Xu.
Xu Xu trộm Phục thần y, suy nghĩ một lát, dậy đến mặt Phục thần y thi lễ, “Thần y gia gia, Xu Xu thể theo ngài học y , Xu Xu sẽ luôn cố gắng.”
Phục thần y xoa xoa chòm râu hoa râm, : ” Tiểu cô nương học y bao nhiêu gian khổ ? Ngay cả nam tử cũng ít nghị lực kiên trì, mỗi ngày đều học dược liệu và giao tiếp với bệnh, đều là mùi thuốc đông y, một Tiểu cô nương nũng nịu như ngươi cũng nguyện ý ?”